25 tuổi tôi đã sống tùy tiện vừa đủ

Bạn bảo: ngày xưa mày ngoan và ngây thơ cơ. Mình bảo, giờ vẫn ngoan chứ,chỉ không ngây thơ thôi. Mà ngoan thật chứ cũng đâu phải giả vờ. Có điều ngoan đúng nơi đúng người đúng lúc, ko khờ nữa. Tự an ủi rằng,làm sao con người ta có thể sống mãi với cái thời 19 được.

 

19 tuổi, hào hứng và tha lôi ti tỉ những BB cream, phấn nền phấn phủ, dạng nén dạng bột,mascara gel kẻ mắt phấn má hồng... 25 tuổi thấy không cần thiết và phiền phức với sự lỉnh kỉnh, đồ trang điểm trong túi xách chấm hết ngoài hai thỏi son một dưỡng, một màu. Bù lại, không đi làm nhưng như thói quen, lúc nào cũng kè kè bút, sổ.

 

19 tuổi, ăn kiêng để giảm béo, không giảm được lạng nào thì vật vã, lăn lộn, muốn mình đi thế nào nhìn cho đẹp, nói thế nào nghe cho thanh. 25 tuổi, có thể ngồi lên kệ bếp, vừa gác chân vào bồn rửa vừa ăn cơm nguội với cà chua sống dầm đường; có thể lê la bất cứ mặt phẳng nào không quá bẩn, chém gió (đôi khi) thô thiển với bạn bè không phân biệt trai gái, miễn thấy vui. Cái gọi là "hình tượng" nghe thật xa xôi và phù phiếm.

 

19 tuổi, dù sắp hết tiền ăn vẫn còn có thời gian và trí lực để băn khoăn liệu sắp đi chơi thì nên hay không mua thêm áo mới. 25 tuổi, không giàu nhưng đủ xèng mua sắm thứ mình thích mình cần, lại thấy chẳng để tâm bọn đàn ông nhìn ta bằng ánh mắt thèm khát hay kì thị, chẳng quan trọng bọn con gái liếc ta ngưỡng mộ hay dè bỉu ra sao. Mặc cái gì mình thích, và tự thấy đẹp, bất kể đi ngang bố con thằng nào xì xầm to nhỏ, bất kể chân ngắn, da đen, bụng béo, người lùn... Đi tông rồi mặc midi, maxi các kiểu, đơn giản vì váy ấy thì mát và dép ấy không làm ta đau chân.

 

 

19 tuổi, khép nép ăn nói vì sợ người ngoài đánh giá này nọ, nhiều khi có cảm tình cũng chả dám nhận.25 tuổi, thích thì nhích luôn còn không yêu giả dép bố về. Có thể xù lông cãi nhau với một con mụ ất ơ gây sự với mình hay bạn mình ở ngoài iđường. Nhiều khi chả hiểu, cái máu điên ấy ở đâu ra, từ bao giờ mình đã trở thành như thế, cũng có tí buồn. Cơ mà nghĩ lại, vẫn thấy như giờ tốt hơn, mình là chính mình thì sao mà xấu hổ,nhủ thầmchắc bản chất gặp cơ hội mới được đà trỗi dậy.

 

21 tuổi, phát cuồng với lấy chồng. 25 tuổi, mồm thì vẫn kêu gào cho vui nhưng dửng dưng nhìn mọi người cả thân lẫn quen lên xe hoa lũ lượt, trên news feed hàng ngày tràn ngập ảnh khoe con của những bà mẹ trẻ, thờ ơ lăn chuột rồiquay sangđắm đuối với phim ba xu, truyện ngôn tình.

 

25 tuổi, biết lịch sự từ chối những thứ mình không thể đón nhận, bốp chát thẳng thừngnhững thành phần cà chớn. Nhớ thời 19 lập lờ cả với nhiều người mình không thích, để tự thấy đó là niềm vui, nghĩ lại thấy thật đáng xấu hổ và ăn đập...

 

Nhưng đời đâu dễ dàng. Sáu năm, cho ta thời gian để lớn lên, để ta chủ động nhiều như vậy,tùy hứng nhiều như vậy, ắt phải trả bằng giá khác.

 

25 còn lười biếng và trẻ con, nên vẫn có những ngày ăn chơi bét nhè không thèm nghĩ, sau đó là mất ăn mất ngủ, thức chong chong đến sáng vì lo định mức, đề tài, deadline. (Dù có khi biết thức chỉ để vật vã thôi). Nhớ thời chỉ biết đi học và xin tiền nhà, thích thì làm thêm, không thích thì nghỉ. Giờ nghĩ dại, mệnh đề: bỏ việc = tức khắc treo niêu.

 

25, lại chẳng thể đứng trước mặt một đứa mình không ưa rồi hét lên như thời con nít: Tao ghét mày, mày là đồ giả dối! Thay vì thế, chỉ âm thầm không chơi với nó nữa sau khi lẳng lặng lên Facebook chửi một câu thâm thuý. Hoặc đáng khinh bỉ hơn là vẫn cười đùa vui vẻ mặc dù trong lòng hận thấu tim gan, hùa vào những lời nói xấu sau lưng con người ấy. Có đôi lần cái áp lực nặng hơn cả tấn chì của vài từ đại loại: "mối quan hệ" "miếng cơm manh áo" "người lớn" "biết cư xử" "vị tha"... dồn ép, ghì chặt mình phải ôm hậm hực và cay đắng nuốt hết vào lòng.

 

25 cũng tự thấy chẳng còn đủ trẻ và can đảm đánh đổi an toàn, nhàn hạ lấy lý tưởng, ước mơ, để rồi lại ngồi nhìn thiên hạ đầy ghen tị, ngưỡng mộ xen hối hận, để lại tìm cách vơ thêm một vài lý do AQ cho nhữngkém cỏi, nhát gan.

 

25 vẫn trải qua những đêm vùi đầu vào gối, hay mở mắt vô hồn chỉ để nhìn lên trần nhà. Khóc ướt tóc, vì bất lực, vì nản lòng,vì vài điều có thể được gọi tên tình yêu.

 

 

Ôi, tôi đã sống như thế? 19 đi theo quỹ đạo tâm lý bình thường của số đông xã hội, 25 thì nhen nhóm bất cần và chệch hướng, mâu thuẫn rồi đấu tranh, dù chưa trật hẳn khỏi đường ray nhưng nào dám khẳng định rẽ theo lối ấy là đường đúng. Song cũng có ai chỉ dùm đi hướng nào đến đích, hướng nào gặp tai nạn được đâu? 25 hoang mang như lạc trong rừng lúc trời sắp tối, 25 ân hận như khi quay đầu nhìn lại thấy mình thiếu cẩn trọng không mang la bàn, và 25 yếu đuối khi biết dù mình có quay về nhưng chẳng ở đâu là có bàn tay đợi.

 

25 tuổi, không tự ne nẹt mình trong những tiêu chuẩn của – người – khác, không cam chịu cái gọi là "an phận", "hy sinh", cũng không ảo tưởng về giá trị bản thân, coi đó là một trong những bí quyết để hạnh phúc. Tự cho phép nuông chiều mình, tùy tiện vừa đủ để cảm nhận cuộc sống thật trọn vẹn, đểthấy sống sao cho mình thoải mái là liều thuốc tinh thần tốt nhất. Biết tự chăm sóc mình bằng suy nghĩ của một cô gái còn nhiều chán chường nhưng độc lập, biết thả mình phiêu lưu đến một giới hạn và tự nhấc bước quay về, biết tự cân bằng để chữa lành vết thương, tự xoay sở giải quyết vấn đề sau chỉ đôi câu than vãn. Và mỉm cười cảm ơn tất cả ngọt ngào hoàlẫn đắng cay sau ngần ấy thời gian. 25 không thể làm được tất cả những gì mình thích và có được tất cả những thứ mình muốn, nhưng lại có tự do và biết cách làm cho mình trở về được với thanh thản. Để vẫn cầm lên được, buông bỏ được dù khó dù đau.

 

Gọi một cách to tát đấy là sự trưởng thành từ một thiếu nữ (tạm gọi là) ngây dại trở nên một người phụ nữ (tạm gọi là) chưa già; gọi một cách đơn giản là sự thay đổi suy nghĩ của một đứa con gái sau hành trình sáu năm cuộc đời; hay một cách hình sự hóa là những bê tha về bản chất và cách sống của một thành phần đang mất mát dần niềm tin về những giá trị tốt đẹp. Tôi ko biết nên gọi thế nào, hoặc cả ba đều không phải. Sau mỗi cái vòng quay sáu năm, lại biết bao nhiêu là điều mới, đến và đi. Hơn hai nghìn một trăm ngày cơ đấy... Có chăng một điều chắc ko đổi được, rằng 19, 21, 25 hay 31 tuổi, hoặc ít, hoặc nhiều hơn, mỗi nàng Eva đều có lúc cô đơn ngay giữa chốn đông người, bất an ngay cả khi đang hạnh phúc, và thời điểm nào trong vô thức cũng còn nhiều quá những chênh vênh.

 

Trần Hiền Hạnh

 

 

Tin cùng loại

Cập nhật mới