Cô dâu chạy trốn

Cho dù có ở trong mơ thì Thương cũng không bao giờ nghĩ rằng lễ cưới tuyệt đẹp mà cô hằng ao ước lại diễn ra trong một khung cảnh huyên náo và ồn ã đến vậy. Cô dâu mặc đồ cưới xộc xệch, nước mắt lem nhem, bó hoa cưới trắng muốt vô tình bị vò tung, những cánh hoa bay trên không trung như chênh chao một nỗi sợ hãi mơ hồ. Tiếng chú rể lúc to lúc nhỏ, lúc át đi cả những ồn ào, lúc lại thì thầm thú nhận. Tiếng khách mời người qua kẻ lại, giống một buổi họp chợ đúng vào khung giờ sầm uất nhất… Rốt cuộc, một lễ cưới mà lẽ ra sẽ trang trọng và đáng nhớ suốt một đời cuối cùng bị hủy mất. Cô dâu khóc nức, không còn biết quay mặt và dõi ánh mắt của mình về đâu để nương náu. Chú rể tan hoang một giấc mơ về tòa hạnh phúc uy nghi. Có lẽ, nếu để ví von, Thương sẽ ví von đó giống như một lát cắt mảnh trong một cơn ác mộng, mãi mãi dai dẳng, mãi mãi không thể xóa nhòa, khiến con người ta lạc vào đó chìm trong tổn thương vô cùng lớn.

 

- Thương, hôm nay là ngày cưới của chúng ta…

 

- Em biết…

 

Thương mím môi, cảm giác đôi môi nghẹn uất bị mím chặt đến bật máu.

 

- Nhưng em chợt nhận ra, không bao giờ có thể lấy sự xa hoa trước mắt để vùi lấp đi một hố sâu thương tổn. Nếu hôm nay chúng ta tiếp tục, về sau sẽ mãi mãi không thể thoát ra được. Em xin lỗi… vì người có lỗi không phải là em.

 

Thương tháo nhẫn cưới được lồng trên ngón tay áp út, đặt lên bàn tay Huy, chú rể của cô. Thương bỏ chạy sau khi buông bỏ thứ mà cô tự cho là hạnh phúc suốt năm năm liền. Cô chợt nhận ra, sẽ có lúc, thứ hạnh phúc ảo ảnh mãi đeo bám trở thành một gánh nặng, trở thành sợi dây vô hình thít chặt vào tim, gây buốt nhói. Lúc Thương chạy đi, cô gần như cố gắng bằng tất cả sức lực của mình. Thương thấy trong nhòe nhoẹt ánh đèn đường những sắc màu xanh đỏ là một dãy dài những đốm nhỏ li ti, những dòng người qua lại tấp nập, mặc kệ cô đang là ai, mặc kệ cô đang làm gì, họ vốn dĩ không sống cuộc sống của cô nên cũng không cần quan tâm đến.

 

Thương đã luôn nóng lòng chờ đợi lời cầu hôn từ Huy, người bạn trai bằng tuổi, gắn bó cùng cô bằng tình yêu sinh viên suốt năm năm liền. Cho đến khi hai người ra trường và làm công việc riêng của mình, bộn bề từ cuộc sống đặt lên mối quan hệ không chỉ một thứ tình cảm màu hồng, ấm áp và hạnh phúc như khi xưa. Thương nhận ra có những lúc bản thân cô và người yêu cô vô tâm với đối phương đến thắt lòng. Nhưng rồi sau khi nhận ra điều đó, ai cũng trở về với cuộc sống riêng với những toan lo và hời hợt. Mối quan hệ tình cảm như một chuỗi ngày yêu đương được chắp vá. Đôi lúc Thương muốn níu kéo chuyện tình đẹp như thơ của mình bằng một lễ cưới, muốn được chăm sóc Huy với một vai trò khác, không phải là bạn gái anh, mà là người phụ nữ của anh.

 

 

- Chúng ta sẽ làm đám cưới, nhưng là sau khi anh đã sẵn sàng.

 

- Khi nào thì anh sẵn sàng? Chúng ta yêu nhau chưa đủ lâu?

 

- Thời gian không phải là vấn đề. Người ta có thể cưới nhau sau ba tháng yêu nhau, nhưng…

 

Nói rồi Huy chững lại, chợt nhận ra mình vừa lỡ lời. Anh chạy lại ôm chầm lấy Thương, hôn lên đôi mắt cô đang đẫm nước. Thương nhìn anh bằng ánh nhìn hoảng loạn, không nghĩ rằng những lời anh nói ra dù đã được cô lường trước lại đau đớn đến thế. Nhưng Thương không bỏ cuộc, cô cũng không nghĩ đến chuyện buông tay. Cô vẫn nghĩ mình sẽ đủ đức tin để chờ đợi, đủ yêu thương để cùng nắm tay Huy như hai người từng hứa hẹn.

 

Thay vì lo lắng và muộn phiền cho mối tình kéo dài đằng đẵng, Thương thả mình vào những hoạt động khác, cố gắng không để cuộc sống của Huy là trung tâm sự chú ý của mình. Thương tham gia học một khóa biên kịch bên ngoài, không phải vì cô đam mê hay quá sốt sắng với công việc của một biên kịch, mà chỉ là cách để một cô gái ngăn cản gã phiền toái mang tên là “cô đơn” đang lén len xộc vào tâm hồn mình. Thương đến với lớp học mới, nghề nghiệp mới cũng chỉ vì lý lẽ tình cờ như thế.

 

- Bình thường em hay tìm cảm hứng ở đâu?

 

- Em ngồi ở nhà, bó gối, trùm chăn, hít hà một cốc café sữa, rồi em viết…

 

Thương mỉm cười, tay khuấy nhè nhẹ cốc trà gừng, gương mặt cô phảng phất một niềm vui mơ hồ nào đó vừa vỡ òa ra. Người bạn học cùng khóa biên kịch gật đầu, lại đặt một cành hoa bất tử vào giữa lòng bàn tay Thương.

 

- Tặng em, cô gái có đôi mắt cười!

 

- Sao lại tặng em?

 

- “Sao” không tặng em! (?) Là anh tặng em. Haha.

 

Anh bạn cười sảng khoái, nhìn khuôn mặt vừa ngại ngùng xấu hổ xen lẫn ngạc nhiên của Thương. Hai người cùng nói về những chủ đề xoay quanh cuộc sống, khi cùng nhau đi trên đường về nhà Thương, họ nói về mối quan hệ của nhau, một mối tình dài đằng đẵng năm năm trời và mong chờ một lời câu hôn của Thương, một mối tình xa cũng ngần ấy thời gian của anh bạn. Cả hai không bế tắc, nhưng rơi vào tuyệt vọng. Thương thở dài, bế tắc có lẽ còn tốt hơn là tuyệt vọng, trong một số trường hợp. Đôi khi, vì bế tắc, người ta sẽ quay đầu, còn tuyệt vọng, vẫn cố chấp đi tiếp, cứ bước tiếp dù biết trước kết quả không được như mình mong muốn, nhưng vì đường vẫn còn dài rộng lắm, lại cố chấp không muốn quay đầu…

 

Lúc đi ngang một quán nhỏ, khi vẫy tay chào anh bạn cùng khóa học, Thương quay người lại nhìn ngẩn ngơ một dáng hình quen thuộc, người ấy trong tay với một cô gái khác, họ bên cạnh nhau, âu yếm nhau, môi hôn quấn quýt không rời. Người ấy vẫn cười đùa, vẫn không nhận ra sự tồn tại của Thương. Người ấy, là người đã bên cạnh cùng Thương những năm tháng sinh viên thơ mộng nhất, cũng đã cùng nhau đi bên cạnh những lúc khó khăn nhất. Người ấy, vì lẽ gì, lại trở nên bội bạc?

 

Thương quay người đi, bỏ lại phía sau hình hài không còn rõ bóng của một đôi trai gái. Xa lạ mà hóa thân quen, thân quen lại ngỡ là xa lạ. Thương mỉm cười, nghe đắng ở khóe môi. Mắt cũng không thể khóc thêm được nữa, tim cũng không thể quặn đau thêm được nữa. Bởi lẽ, vì một người không đáng, là đang tự phá hủy chính bản thân mình.

 

Thương trở về nhà, chong đèn bàn làm việc, ngồi bên cạnh laptop nhìn hờ hững vào chấm tròn màu xanh đang sáng, vốn dĩ rất thân thương, nay lại nghe đắng chát.

 

 

“Em về chưa? Hôm nay đi đường có lạnh lắm không?”

 

“Nhớ giữ ấm!”

 

“À, còn cuộc hẹn này mai, em nhớ không? Anh qua đón em nhé! Em ăn mặc đẹp một chút!”

 

Như không nhận vẻ bất thường trong sự im lặng của Thương, chấm tròn màu xanh trên màn hình vẫn nhảy nhót, từng dòng chữ xổ đẩy nhau, tạo thành một khối âm thanh chát chúa, tạo thành những hàng lối sắc nhọn, đủ sức cứa vào tim cô gái yếu đuối đang ở đối diện màn hình laptop.

 

“Thôi, anh ngủ trước đây. Em ngủ sớm, và ngủ ngoan!”

 

Thương cố giãn trên môi một nụ cười, nhìn vào lịch để bàn mới nhận ra ngày mai là ngày kỷ niệm năm năm tình yêu giữa cô và Huy. Cô ngán ngẩm không biết có nên tra hỏi Huy sự thật mà chính mắt cô nhìn thấy hay không. Nhưng rồi cô lại lẩn trốn vào một vỏ ốc khổng lồ do cô tự tạo ra cho mình. Lúc gần nửa đêm, Thương vẫn không tài nào chợp mắt, cô chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, kéo thanh cuộn để đọc đi đọc lại những thông tin về cô gái mà hôm nay cô nhìn thấy cùng với Huy. Hóa ra, họ là bạn đồng nghiệp, và cô gái kia là người đồng nghiệp mới vào làm cách đây không lâu. Thương chợt nhớ đến câu nói mà Huy đã nói với cô trong lúc không kiềm chế được.

 

“Thời gian không phải là vấn đề. Người ta có thể cưới nhau sau ba tháng yêu nhau…”

 

Thương mỉm cười trách mình thật ngốc. Đúng là thời gian chẳng có vấn đề gì cả. Kể cả khi cô và Huy yêu nhau từ rất lâu, rất lâu trước đó, nhưng người mới đến và anh thay lòng thì thời gian ắp đầy kỷ niệm cũng không đủ sức níu kéo anh. Thương chỉ thấy mình vô vọng, chờ trông vào một kết thúc có hậu, lại là cái kết tạm bờ từ chuyện tình của mình.

 

“Sao còn chưa ngủ?” – Anh bạn cùng học gửi tin nhắn trên facebook cho Thương.

 

“Sao đâu có ngủ ban đêm, sao thức để tô sáng bầu trời đấy chứ!” – Thương trả lời, vặn vẹo giống như cách anh từng nói khi hai người ngồi ở quán café trong ngày.

 

“Ừ, sao không ngủ thì sao đẹp, mà Thương không ngủ thì Thương không đẹp. Ngủ sớm đi em!”

 

“Anh cũng chưa ngủ đấy thôi!”

 

“Ừ, anh vừa chia tay bạn gái. Bọn anh chấm dứt rồi…”

 

“Em…”

 

Thương định viết rằng cô cũng vừa phát hiện ra rằng mình bị lừa dối, bị phản bội, cuối cùng lại thôi, không đành lòng, cô sửa lại thành dòng chữ: “Em xin lỗi!” rồi gửi đi.

 

Đêm đó, hai người lạc ở hai ngã rẽ của hai câu chuyện tình riêng biệt, đứng chơ vơ trong bóng tối, cô độc nhìn lại dáng hình thảm hại của mình, lại len lén ném niềm thương cảm về phía người đồng cảnh ngộ kia. Hai góc khuất của hai ngã rẽ không sáng đèn, vốn tăm tối, chỉ có người trong cuộc mới có thể tự mò mẫm ra lối đi riêng, nhưng họ vẫn chuyện trò cùng nhau, tháo gỡ cùng nhau, ủi an nhau. Trong những tiếng thở dài, có những nụ cười vẫn còn chan chứa tin yêu vào cuộc sống.

 

Huy lồng nhẫn đính hôn vào tay Thương đúng ngày lễ kỷ niệm tròn năm năm cho chuyện tình yêu của họ. Thương không còn thấy mình là cô gái chờ mong vào niềm hạnh phúc lớn lao ấy, không tìm thấy sự xúc động nghẹn ngào như những bộ phim thần tượng mà cô xem hay trong chính trí tưởng tượng của cô. Thay vào đó, Thương thấy ngón tay như bị rộng, không vừa khít với chiếc nhẫn đính hôn, cảm giác nhẫn chạm vào tay lành lạnh, bàn tay Huy cũng lành lạnh, không còn ấm áp, không còn đan cài vừa khít. Thương thiết nghĩ, hạnh phúc chắp vá rời rạc, liệu có đáng không?

 

- Em chờ ngày này lâu lắm rồi, đúng không? Thương, đồng ý lấy anh nhé!

 

Huy mỉm cười rạng rỡ, anh kiểu cách quỳ xuống, nâng lấy tay Thương, hôn khẽ lên mu bàn tay và lấy ra trong túi áo vest một hộp nhung nhỏ nhắn. Thương thở dài, cố giãn ra một nụ cười có vẻ như hạnh phúc. Thứ hạnh phúc trưng ra trong suốt, người ngoài nhìn vào như nước mưa khúc xạ ánh nắng, tỏa ra cầu vồng tuyệt đẹp. Nhưng người trong cuộc thì biết, nó chính xác chỉ là một giọt nước trong suốt, dù cố chấp, cũng vẫn là giọt nước mưa mát lành, rớt xuống mắt môi, phủ đẫm nỗi tổn thương bị lừa dối, từ một mối tình năm năm trời dài đằng đẵng.

 

Thương không gật đầu, không lắc đầu, Huy mừng rỡ đứng dậy ôm cô vào lòng, tự nghĩ rằng biểu hiện của cô là vì quá xúc động. Khóc, cũng là vì quá xúc động mà thôi. Hôn lễ diễn ra gấp gáp sau đó một tháng. Mọi chuyện Huy đều lo chu đáo, Thương cũng gấp rút hoàn thành khóa học biên kịch ngắn hạn của mình. Cô cùng anh bạn đi trên những quãng đường dài ngợp bóng cây xanh, cùng trò chuyện về những chuyện xung quanh lề cuộc sống, cuối cùng, vẫn là chuyện của mỗi cá nhân.

 

- Em vẫn chấp nhận lấy Huy, vì nuối tiếc tình yêu của mình sao?

 

- Vâng. Em sợ. Em sợ rằng sau khi từ chối anh ấy, em sẽ không có cơ hội lần nào nữa. Em cũng đã…

 

Thương ngập ngừng. Cô cũng đã chờ đợi, đã yêu thương cháy lòng, đã tự dằn vặt, đã tự khổ đau, đã tự hờn giận và trách móc. Tất cả đều ngốc nghếch làm một mình, Huy không hề hay biết. Cô còn tự ý bao dung và tha thứ cho lỗi lẫm của Huy, không phải vì cô quá độ lượng, mà vì sợ hãi đánh mất đi thứ hạnh phúc đang nắm giữ trong tay. Chí ít, với Thương, cô đã bấu víu vào đó suốt năm năm trời. Nếu muốn cô gạt bỏ, cô không đủ mạnh mẽ để tin rằng mình làm được.

 

 

- Em có nghĩ, hôn nhân là một lối thoát cho chuyện tình yêu không? Không, nó là bước tiếp nối của một câu chuyện tình. Người ta không thể mãi chông chênh trên một cây cầu sắp gẫy.

 

Những lời anh bạn nói mãi cho đến lúc ngồi trong phòng chờ cô dâu vẫn đủ sức ám ảnh Thương. Cô hình dung đến cảnh tượng mình chới với cách mặt sông không quá cao, là do cố chấp bước đi trên một cây cầu sắp gẫy. Huy ở bên ngoài, chờ đợi, mỉm cười, không quá sốt ruột, không quá lo âu, anh vẫn lo chu toàn mọi thứ cho hôn lễ, kể cả việc mời cô bạn đồng nghiệp mới có mối tình một đêm chóng vánh. Họ không ngại ngần chạm mặt nhau trong ngày vui của nhau, còn Thương, ngại ngùng nhìn vào vết thương trong tim rớm máu.

 

“Anh ơi, qua đón em, số K, đường…”

 

Thương với tay lấy điện thoại soạn và gửi đi một tin nhắn nhanh. Giờ cử hành hôn lễ sắp bắt đầu, mọi người chuẩn bị tươm tất, lúc tiến vào lễ đường, tiếng nhạc vang lên khiến người thân nức lòng xúc động. Lúc chủ hôn tuyên bố lời thề cho cô dâu chú rể, Huy nhìn sang phía Thương mỉm cười, Thương đáp lại ánh mắt ấy bằng một thoáng ngại ngần.

 

- Huy, chúng ta không thể lấy nhau!

 

Thương dứt lời, đám đông vỡ òa ra khối âm thanh đáng sợ. Giống như một quả boom nổ được hẹn giờ khiến mọi thứ bùng lên bất chợt, và khoảnh khắc ấy có máy quay khéo léo ghi lại những cử động của thời gian. Mọi thứ trở nên hỗn tạp và huyên náo. Thương kéo váy, chạy những bước dài ra phía cửa. Cô đi về phía có một chiếc moto đợi sẵn, anh bạn mặc vest trắng lịch lãm, đợi Thương lại gần đội mũ lên cho cô, cài quai cho cô, lại cẩn thận gạt thanh để chân phía sau. Khi Thương lên xe, anh khéo léo kéo hai tay cô vòng lên phía trước. Thương bỏ đi, tháo dỡ một chiếc vòng đẹp xinh nhưng đã quá chật, xiết chặt khiến cổ tay cô đau đớn. Cô bỏ lại một chú rể phản bội với những ảo tưởng hạnh phúc mà cô không thuộc về. Thương đã có một hôn lễ đáng nhớ trong suốt cuộc đời cô, hôn lễ mà không có bất cứ bé gái nào trên thế gian này mong muốn nó xảy ra với mình. Nhưng vì cuộc sống là như thế, có những lý lẽ không thể thực hiện được, lại có những điều bắt buộc phải thực hiện. Như việc yêu thương một người, và việc từ bỏ một người…

 

Có ai đó sẽ thắc mắc, Thương và anh bạn ấy sau đám cưới không thành của Thương và Huy sẽ như thế nào? Họ có thể sẽ yêu nhau, cũng có thể chỉ là bạn đồng hành của nhau,… Nhưng có một điều mà Thương chắc chắn, đó là việc cô không muốn chắp nối những mảnh hạnh phúc rời rạc thêm một lần nữa. Cô sẽ đi tìm hạnh phúc cho riêng mình, với một chàng trai dành cho riêng mình, người có thể yêu thương cô, chung thủy bên cạnh cô, có thể đồng cảm và san sẻ những điều vặt vãnh trong cuộc sống. 

 

Hoặc, giản đơn hơn, chỉ cần là một người có thể nắm lấy tay cô và gạt nước mắt cho cô. Thương nghĩ, bất cứ một cô gái nào cũng chỉ cần có một người yêu thương như thế bên cạnh cuộc đời mình. Việc chọn bạn đồng hành quan trọng hơn việc chọn một căn nhà hay một công việc. Bởi lẽ, chọn đúng người vào đúng thời điểm, bạn sẽ không chỉ có một căn nhà mà còn có một tổ ấm, không chỉ có công việc mà còn được ủng hộ trong công việc. Vậy nên, hãy chăm chút cho sự lựa chọn của mình, đừng lơ là, cũng đừng chọn đại một ai đó cho xong. Chúng ta, tốt nhất là nên có trách nhiệm với mình và tình yêu của mình!

 

 

Tin cùng loại

Cập nhật mới