Em sẽ tiếp tục bước đi, dù không còn anh bên anh cạnh nữa

Và vì tôi biết mình đã gặp nhau, cái cơn mê dai dẳng, không dứt... giờ đây tôi không rõ đó là định mệnh hay đơn giản chỉ là phút chốc tôi muốn gặp người- người con trai đó, người đã từng và đã rời bỏ tôi đi.

 

Gửi anh- người trong giấc mơ đêm qua!

 

Anh à! Anh vẫn ổn chứ? vẫn sống tốt như bao người, vẫn mỉm cười như ngày anh đến, vẫn biết thương, biết mến những đứa trẻ vô cư, vẫn biết giữ từng thói quen khó bỏ và vẫn mang trong mình một góc nhỏ có em? Sẽ là khó để hiểu được anh nghĩ gì, vì từ trước tới giờ em chẳng lần nào đọc nổi được suy nghĩ và trái tim anh, cũng không đủ dũng cảm vượt qua được cái giới hạn mong manh mà trong em đang bị ràng buộc. Em luôn là người đặt ra câu hỏi cho anh, cho em và cho cả cuộc tình của chúng mình rằng là "yêu thương nơi mình đã đủ chưa?- Hay lại như cơn gió mong manh, vô định... một chút thương yêu cũng không giữ nổi nơi đây"

 

Và anh biết không? Em chẳng biết diễn tả cái cảm xúc gặp anh trong giấc mơ đêm qua như nào, không biết mở miệng để chào mà chỉ biết đứng im,như con ngốc cứ lim dim đôi mắt to tròn mỗi lần gặp anh, đơn giản chắc vì em đang muốn trốn tránh những cảm xúc, cũng có thể là do em muốn mắt mình bé lại vì anh bảo mắt e to nhìn rõ hết từng suy nghĩ vậy nên em muốn giấu đi những xúc cảm đó trước mặt anh- trước mặt người con trai em đã yêu rất nhiều!

 

 

Tình yêu lúc ban đầu là cái thứ gì đó vụng về, e dè, ngại ngùng cứ từng giây, từng phút rồi bớt chợt cuồng nhiệt đến tràn ngập hạnh phúc trong tim và sau cùng là mong manh, dễ vỡ như giọt lệ khẽ rơi nơi khóe mi u buồn của người ở lại. Làm sao anh hiểu nổi được tâm trạng của người con gái đã yêu anh rất nhiều khi anh rời bỏ cô ấy đi, làm sao anh hiểu nổi trong giấc mơ mỗi đêm cô gái ấy đã khóc dù đó là hình ảnh của anh, hình ảnh của đôi môi mỉm cười bớt chợt. Làm sao... làm sao anh có thể hiểu được tất cả đây... em chỉ muốn bù đắp cho nhưng tháng ngày đã qua, còn anh thì chỉ muốn vứt bỏ không thương tiếc. Có khó không anh khi mà không cho em nổi một lời giải thích, có khó không khi mà anh chẳng mảy may nuối tiếc một nửa trái tim.

 

Ai mà chả biết nhớ nhung, ai mà chẳng mông lung từng kỉ niệm và ai chẳng mơ những phép nhiệm màu cho cuộc tình vừa đến cũng như cho cuộc tình đã đi qua. Em và anh cũng vậy, chúng ta cũng đã từng mơ, đã từng ước và cũng đã từng vì nó mà cố gắng thực hiện, nhưng có lẽ đôi ta chưa đủ niềm tin cũng như chưa đủ dũng cảm để chối bỏ cái tôi, để vượt qua bão tố phong ba cuộc đời. Em không trách anh mà em chỉ trách bản thân em, đã không biết nhìn thấu nổi từng nỗi ưu phiền của anh, đã không biết mình sẽ đặt ra cho con đường phía trước những bước đi như nào? Người ta nói: " Người ta sẽ không bao giờ đi xa, nếu không biết đi đâu" Còn em, cứ đi và để rồi... 1 lúc nào đó, bớt chợt em nhận ra... sai lầm! không phải vì yêu anh mà vì đã quá tin anh, như chính việc e đã lựa chọn và bước tiếp con đường đấy.- Tuy vậy! em vẫn không hối.

 

 

"Có những thứ xóa đi nhưng tìm lại chả thấy

Có những thứ tồn tại nhưng chẳng khác nào bị xóa đi"

Giọt nước mắt sâu và đắng bao ngày cứ thế gặm nhấm trái tim em, nó không cho em lối thoát mà nó chỉ che lấp đi từng ánh sang và tia hy vọng cố nguôi ngoai của em. Em không sao thoát khỏi lưới tình u sầu, vây bủa xung quanh mình, em không mong tình, mong yêu, mong thương và mong cả nhưng mùi hương cũ mà em chỉ mong từng dòng nước mắt đừng như nước lũ ùa về, đừng cứ mãi tiếp tục ê chề ngày này qua ngày khác và quá khứ cũng đừng xé nát tim em. Đã có lúc em cũng từng nghĩ đến việc tập quên đi anh, quên đi tất cả những gì thuộc về nơi anh, em mong một cơn gió nhỏ, một tia sáng dù là yếu đuối đỡ em dậy sau bao ngày em biết nỗi đau là gì? Nhưng sao khó khăn thay, cố thì lại càng gục, đi thì lại càng ngã, trong đầu em hình bóng anh cứ hiện về không ngớt và em chẳng làm nổi những việc gì em đã và đang làm. Người ta bảo cứ hoạt động nhiều rồi cơ thể sẽ tiết ra chất khiến tâm trạng của chúng ta được vui và quên đi mọi ưu phiền, nhưng sao chỉ có việc ấn từng phím đàn và viết bài em cũng không làm được...

 

...Có lẽ em nên quên anh đi đúng không? Em đoán anh đang muốn nói với em như vậy. Sau bao ngày em đã có câu trả lời... Em thật là ích kỉ, thật là vô dụng chỉ biết mình và không nghĩ đến những người xung quanh. Có quá đáng không khi em đã cố gắng vứt bỏ hình ảnh anh như vứt bỏ những nỗi đau sâu thẳm, em không đủ sức để giữ nó nữa, không đủ sức để đợi và cũng không đủ niềm tin để đi tiếp. A. FRACE đã từng nói " Đừng đánh mất quá khứ. Vì với quá khứ người ta xây dựng tương lai" có lúc em nghĩ nó là sai và giờ em nghĩ nó là đúng... Em phải cảm ơn những giấc mơ có anh, để cho em biết em vẫn còn đang sống và để em biết còn nhiều tốt đẹp hơn việc em cứ giữ anh khư khư bên mình bằng cách ôm chặt hình bóng đó, em vẫn còn có thể tiếp tục đi, vẫn còn có thể yêu và vẫn còn có thể mong chờ những điều tốt đẹp hơn nữa... anh biết vì sao không? Vì em đã có những quá khứ tồi.

 

 

Bình yên nhé! Giấc mơ có anh đêm qua, hạnh phúc nhé người ra đi và luôn mỉm cười thay cho những giọt nước mắt người ở lại là em. Em tin giời gian sẽ giết chết được những u buồn và nụ cười sẽ xây đắp lại niềm tin nơi em. Có đôi lúc em sẽ nhớ anh, nhưng chỉ là một chút đồng nghĩa với việc em sẽ cầm bút và viết tiếp đoạn đường gọi là kỉ niệm em đang vượt qua có anh. Em sẽ không quên nhưng em cũng sẽ không luyến tiếc vì em biết, có nhiều thứ đáng để em nắm chặt hơn. Phải cảm ơn những tháng ngày đó, những tháng ngày đã đi qua và vì nó giờ đây, yêu thương về anh nơi em cũng đã dần khép lại như một kỉ niệm đậm sâu trong tim và như là một niềm tin vu vơ đã từng chối bỏ. Vì quãng thời gian đó em sẽ mỉm cười tiếp tục bước đi.

 

Ngọc Gà

 

Tin cùng loại

Cập nhật mới