Những ngày vắng anh thật khác….

Là những ngày em rong ruổi chỉ một mình em. Giờ tan tầm, phố lên đèn, nhộn nhịp…

Là những ngày câu ca của bài tình ca anh vẫn hát, vỡ làm đôi, gẫy vụn, tiếng đàn guitar không còn da diết bên hiên quán trầm buồn…

Là những ngày trang sách em cầm nhòe vệt nước, nước mắt đầu trên môi, nước mắt có vị gì anh biết không?

Những ngày vắng anh, buồn thật nhiều và thương nhớ thật nhiều!

Em nhủ lòng không được phép cô đơn, không cho mình trống trải. Không được thả nỗi nhớ đi hoang, không được một mình nâng niu yêu dấu…

Em nhủ lòng đi ngược lại với đớn đau, là cười thật khẽ thật tươi, là để niềm vui hắt lên trên vầng trán thông minh bướng bỉnh. Là em bước ra phố, phố chìm phố nổi, phố thưa người phố cũng vắng anh…

 

 

Em vẫn hay chạy loanh quanh đây đó, thành phố chật hẹp, thành phố vồn vã, thành phố lại trải rộng mênh mông để không va vấp phải người quen. Thành phố của anh, thành phố của em biết ngày chia tay buồn lạ. Thành phố mưa…

Học cách tiễn đưa một mối tình bằng cách gặm nhấm nỗi đau từ trong tiềm thức. Em pha một tách café ít sữa, ngồi trầm ngâm trên ban công, lật giở quyển album tình nhân cũ kỹ. Ảnh của anh đang cười, nụ cười trên môi em tắt ngấm.

Học cách vượt qua nỗi đau bằng cách đi tìm một ai đó mới mẻ hơn, chân thành hơn và yêu thương em nhiều hơn. Em cũng hẹn hò, cũng mau chóng tìm quên. Một chút bông đùa người ta không biết rằng em ghét cho hành vào món phở, người ta cười gượng, em lại đắng lòng nuốt nước mắt vào trong.

Phải rồi, chỉ có người thương yêu em vừa mới cũ, mới biết rằng em không vui, mới biết rằng em chưa ổn, mới biết rằng em cô đơn nhiều lắm!

Nhưng rồi sao?

Người thương em cũng đã thôi không còn thương em nữa. Người thương trở thành một người thương vừa mới cũ. Em học cách quên dần, sẽ học cách quên dần để nhạt bớt một chữ thương…

Đề rồi, em thấy, những ngày vắng anh, có-một-em-thật-khác…

Hạc Xanh

 

Tin cùng loại

Cập nhật mới