Yêu, hận và sẽ lại yêu

Yêu!

 

Em không biết ước lượng thế nào thì gọi là yêu nhiều và thế nào là ít J Chính vì thế khi mình bên nhau, em cũng không hề có quan niệm về việc ai yêu ai nhiều hơn. Chỉ biết rằng một khi đã yêu ai đó thật lòng thì trái tim em chỉ luôn hướng về người đó. Và tình yêu cũng thật kì lạ, nó đã khiến 1 đứa con gái cứng đầu như em thay đổi từng ngày để làm hài lòng anh - người em yêu.

 

Anh nói anh thích con gái tóc dài để mỗi khi bên cạnh em, anh được chạm nhẹ, luồn tay vào từng lọn tóc mềm mại. Em chun mũi lại,nhưng tóc em lúc ấy ngắn cũn, vậy là e đã tự nhủ quyết tâm sẽ nuôi dài thật dài. Anh cười toét thích thú. Anh nói anh thích con gái mặc váy nhìn hiền mà xinh lắm. Thế là từ một đứa chả bao giờ động đến váy vó như em cũng bắt đầu lên mạng search ngó nghiêng váy vóc các kiểu. Anh nói anh không muốn em đi guốc cao vì dễ bị đau chân, anh chỉ thích em đi giày bệt cho năng động mà vẫn đáng yêu. Em lè lưỡi cười khì, thấy cũng hợp lí và thay đổi dần gu chọn giày dép của mình...Chung quy lại thì những thứ anh thích đều trái ngược với những gì em đang có ở hiện tại. Em không muốn thay đổi hoàn toàn mọi thứ cũng như sở thích của riêng mình chỉ vì anh nói thích. Em cho rằng tình yêu của 2 người cũng như 2 viên nam châm trái chiều mới hút nhau. Và em vẫn bướng bỉnh giữ lại những thứ đã thuộc về bản chất cho riêng mình, chỉ là em biết cách cân bằng giữa anh với thói quen hàng ngày mà thôi.

 

 

Hận!

 

Nhưng rồi vào 1 ngày, em biết được rằng anh cũng đi nói với một người con gái khác y hệt như những gì anh đã nói với em. Như một bản nhạc được chơi đi chơi lại nhiều lần một cách chuyên nghiệp nhưng sáo rỗng, vô hồn. Và tất nhiên người con gái đó vì tin tưởng vào tình yêu nơi anh lại tiếp tục lặp lại những thay đổi mạnh mẽ mà em đã từng làm. Em đã chứng kiến điều ấy. Vậy là nhờ có anh, một cô gái - bản sao của em đã được ra đời. Dù vậy, nhưng có vẻ anh vẫn vô cùng hứng thú với điều "mới mẻ" đó và anh đã chọn cô ấy.

 

Em đã thực sự quá shock và bàng hoàng khi nghe anh thú nhận tất cả. Cảm xúc lúc đó thật khó mà diễn tả hết được thành lời. nó đan xen một cách đau đớn. Có vị đắng của sự phũ phàng, có vị cay của sự bất lực, có vị chát của sự thương hại,...tất cả hòa cùng với vị mặn của những giọt nước mắt lăn dài trên má. Em nghe rõ nhịp đập hối hả của trái tim trong lồng ngực mình. Nó đang tìm cách trốn chạy hiện thực. Tự dối lòng giá như mình không nghe, không biết gì cả. Tự nhủ rằng đó chỉ là 1 cơn ác mộng rồi nó sẽ qua thôi. Nhưng rồi em đã thức trắng nguyên đêm hôm ấy. Và dĩ nhiên, điều đáng buồn là em đã không thể quên được bất kì 1 chi tiết nào về câu chuyện đầy kịch tính đêm qua. Em tạm đặt tên cho nó là "Câu chuyện thú nhận của mối tình đầu". Em mất đi lí trí, ngự trị trong đầu em lúc đó chỉ toàn là những câu hỏi dày vò bản thân mà không thể tìm được câu trả lời. Cuối cùng em chọn cách nhấc điện thoại lên gọi cho anh.1 cuộc, 2 cuộc, 3 cuộc,...rồi 10 cuộc...anh không nhấc máy, e vẫn kiên nhẫn. Nước mắt em lại rơi, trái tim đau thắt lại. Hết rồi, vậy là hết thật rồi. Kể từ giây phút đó... em hận anh!

 

Việc đầu tiên em làm là xóa sạch tin nhắn và hình ảnh của 2 đứa mình trong điện thoại, chặn FB, xóa đi những dòng status yêu thương, dọn hết đống quà tặng của anh vào 1 góc tủ. Em cắt đứt liên lạc để tự bản thân mình có thể cân bằng được cảm xúc với cuộc sống hiện tại. Chọn cách lao đầu vào công việc để rút ngắn thời gian rảnh, quan tâm nhiều hơn đến người thân và gia đình. Hơn thế nữa, em thả mình vào các cuộc vui bất tận cùng bạn bè để không cảm thấy cô độc. Em bắt đầu học cách kẻ mắt, tô son đậm hơn để khiến mình trở nên tự tin trước mọi ánh mắt. Học cách dùng phấn trang điểm giấu đi 2 quầng mắt thâm lại vì bao đêm thức trắng.Em làm tất cả để chứng minh cho anh thấy rằng em xinh đẹp hơn gấp vạn lần cô gái mà anh đang theo đuổi. Trước đây, em thờ ơ với đống tin nhắn tán tỉnh của đám con trai, còn bây giờ em mỉm cười với tất cả, trả lời tin nhắn nhưng không hề đong đưa. Vì đơn giản em chỉ muốn có thêm bạn, muốn có người để nói chuyện, tâm sự, giúp em quên đi nỗi ám ảnh vào mỗi đêm, cứ nắm chặt điện thoại trong tay chờ đợi tin nhắn của anh với một bên gối ướt đẫm. Mất hoàn toàn niềm tin vào tình yêu nên em đã quyết sẽ không nhận lời bất kì 1 chàng trai nào. Quãng thời gian ấy với em khó khăn lắm vì đôi khi cuộc sống không mỉm cười với em. Chỉ là vô tình, khi một người nào đó nhắc đến tên anh cũng đủ làm em bật khóc hay đơn giản thấy bóng ai đó ngang qua mặc chiếc áo giống anh, dáng người hao hao anh, em lại ngoái đầu nhìn theo không chớp mắt. Để rồi khi giật mình tỉnh lại, em trách mình thật ngốc nghếch khi cứ bướng bỉnh đắm chìm mãi trong quá khứ, chưa 1 giây 1 phút nào nguôi ngoai những suy nghĩ về anh.

 

 

Bời vì còn hận tức là vẫn còn yêu!

 

Thời gian qua đi em nhận ra rằng em đã làm đủ mọi cách mà vẫn không thể nào quên được dù chỉ là 1 góc nhỏ về anh. Vậy nếu như không thể quên thì tại sao lại không thử học cách tập sống chung với nó?

 

Em bắt đầu thấy cuộc sống của mình dễ chịu hơn khi vẫn được ngắm nhìn những món quà đáng yêu anh tặng trên bàn học, những con thú bông mà em luôn ôm ngủ, chiếc chuông gió treo ngoài hiên cửa,.. Mỗi ngày em vẫn nhìn vào chúng và nghĩ về anh, nghĩ về những kỉ niệm và nhoẻn miệng cười. Em khóc nhiều quá rồi, khóc đến nỗi cạn cả nước mắt, đến nỗi cảm xúc trong em cũng đã dần chai sạn. Mỗi đêm trước khi nhắm mắt lại em vẫn nghĩ về anh nhưng thật kì lạ, giờ đây em chỉ nghĩ về những gì vui và tốt đẹp nhất mà chúng ta từng có rồi lại mỉm cười. Giờ đây em chỉ dùng son, không muốn tô vẽ quá nhiều thứ lên mặt mình nữa vì nó khiến em trông quá sắc sảo. Em đã đeo cái mặt nạ ấy quá lâu rồi, đến lúc phải gỡ bỏ mà sống thật với bản thân thôi. Em muốn mình thật tự nhiên và rạng rỡ khi không may có tình cờ gặp lại anh trên phố. Như vậy, liệu có phải em đã dần dần thích ứng với cuộc sống không có anh?

 

Cảm ơn anh – mối tình đầu của em...

 

 

Cảm ơn vì đã đến bên em và cho em biết thế nào là yêu và được yêu, cho em biết thế nào là hạnh phúc

 

Cảm ơn vì đã cho em nếm hương vị của nụ hôn đầu ngọt ngào và khó quên, những cái ôm nồng nàn say đắm, những cái nắm tay siết chặt, ấm áp

 

Cảm ơn vì đã lạnh nhạt để em biết anh đã thay đổi và em không còn gì để vương vấn khi quay lưng bước đi. Em không muốn phải giành giật và tự biến mình thành 1 sự lựa chọn của ai đó, em muốn mình phải là cái đích mà họ hướng đến.

 

Cảm ơn vì đã dạy cho em bài học về sự tin tưởng. Không nên đặt niềm tin vào ai đó quá nhiều bởi hi vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn. Yêu hết lòng nhưng vẫn nên để ra cho mình 1 con đường, nhỏ thôi nhưng đủ để ta có thể quay đầu.

 

Cảm ơn vì đã giúp em nhận ra rằng cuộc sống không phải lúc nào cũng toàn 1 màu hồng. Có hạnh phúc thì ắt sẽ phải có đau thương. Vấp ngã 1 lần rồi đứng lên mạnh mẽ hơn, gạt hết nước mắt yếu đuối mà thay vào đó là 1 nụ cười rạng rỡ tự tin bắt đầu 1 cuộc hành trình mới.

 

Cảm ơn vì đã để em lại 1 mình, để em biết mình còn nhiều thứ cần phải quan tâm và vun đắp. Trong thời gian mải mê chạy theo những cảm xúc mãnh liệt của con tim lấn át hết lí trí, em đã bỏ quên lại phía sau bạn bè và gia đình – những người đã, đang và sẽ luôn bên em ngay cả khi có hay không có anh. Em sẽ dùng thời gian này của mình để bù đắp cho họ. Em đặt ra cho mình rất nhiều mục tiêu phía trước và sẽ tập trung cố gắng để đạt được nó.

 

Và cuối cùng, cảm ơn vì đã từng yêu em thật lòng. Em tin, đến 1 ngày nào đó, em sẽ lại yêu và tìm được hạnh phúc cho riêng mình. Chỉ là...chắc...sẽ còn rất lâu nữa...Kí ức nơi anh... ngủ yên nhé...!

 

Thao Kero

 

 

Tin cùng loại

Cập nhật mới