Bà mẹ trẻ à, hãy dũng cảm lên!

Đây là câu chuyện về quãng thời gian tôi định không bao giờ nhắc lại nữa, nhưng vẫn muốn 1 lần dũng cảm kể lại nó.
Khi tôi là sinh viên năm hai, tôi đã đi quá giới hạn với cậu lớp trưởng và mọi chuyện bắt đầu xảy ra. Là do lỗi cả hai đứa, nhưng những ngày đầu tiên biết chuyện mình mang thai, tôi cảm thấy lo lắng và như muốn phát điên. Tôi nghĩ về tương lai của mình và khóc rất nhiều. Tôi không ăn được gì, nhưng trước mặt mẹ, tôi vẫn cố ăn rồi chạy về phòng nôn thốc nôn tháo. Cả hai đứa cùng bối rối, ngẩn ngơ suốt mấy tuần học. Cậu ấy cũng không tránh tôi, nhưng thái độ thì đã khác nhiều. Tôi cũng không thể trách được gì cậu ấy, nhưng nhìn vào mắt cậu ấy, tôi nhận ra chả còn cái gì gọi là tình yêu nữa cả. Lúc ấy cậu nói cậu muốn bỏ đứa bé. Cũng phải thôi. Nhưng tôi đã nghĩ rất nhiều, sau này lấy chồng rồi, hàng đêm tôi có thể ngủ ngon khi nghĩ về tội lỗi ấy không. Với một đứa như tôi, tôi không thể, chắc chắn không thể.

 

 

Thế là tôi quyết định bảo lưu việc học tập, về Đà Nẵng quê ngoại tôi, bỏ dùng điện thoại di động, bỏ facebook, cắt đứt hẳn liên lạc với người con trai ấy. Không biết các cô gái khác thế nào, nhưng với tôi, một cuộc hôn nhân vội vã ở cái tuổi đấy, thì cả đời không cưới còn hơn. Chưa kể trong hoàn cảnh này tất cả chỉ là nghĩa vụ với nhau thôi. Nhà có hai mẹ con thôi, nên tôi phải xin phép mẹ đi xa một thời gian để bình tâm lại, mẹ tôi đã khóc rất nhiều. Và cũng chưa bao giờ tôi thấy mình bất hiếu như lúc này.

Về Đà Nẵng cũng thoải mái và rảnh rỗi, tôi chả có việc gì làm ngoài học tiếng anh. Học hành lúc mang em bé cũng không vất vả như tôi tưởng, nên tôi tranh thủ thi khá nhiều bằng Tiếng Anh. Hồi ấy đẻ xong em bé tôi đã có bằng Toeic 820 và SAT 2220. Thi cử tâm lý thoải mái nên kết quả cũng khá ổn. Đúng là cuộc đời nhiều bất ngờ, trước đó tôi vốn có ý định đi du học, nhưng thời gian này tôi chỉ định đăng ký chơi chơi. Ai ngờ nhận được học bổng 90% của trường Columbia. Bài luận của tôi viết về việc những mong muốn và dự định tương lai của tôi, rằng tôi vẫn muốn có một tương lai tốt đẹp kể cả khi 2 tuần nữa tôi sinh. Tôi viết về câu chuyện của tôi, về việc tôi chỉ đang tạm thời từ bỏ vài thứ, để chuẩn bị làm một bà mẹ trẻ, và không có nghĩa là tôi từ bỏ tất cả. Tôi muốn chống lại cái định kiến về phụ nữ, rất nhiều thứ khác tôi muốn nữa. Mọi thứ trong bài luận ấy nghe thật có vẻ thật hoang đường, nhưng lại được trao học bổng, thật thần kỳ.

Tôi cũng phân vân ghê lắm vì đẻ xong rồi bỏ con đỏ hỏn ở lại, thế có phải là một bà mẹ quá tệ không. May mà mẹ tôi rất hiểu con gái, cũng rất độ lượng vị tha, gạt nước mắt khuyên tôi nên tiếp tục con đường học hành. Tôi học ở bên đó, mà thật sự quyết tâm học xong còn về với mẹ, với con.

Thú thật là khi ấy, tôi không còn yêu thêm bất kỳ người đàn ông nào được nữa. Tự nhiên cảm giác người tôi yêu nhất lúc ấy chỉ là hai người: mẹ và con gái thôi. Tôi cũng tính sẽ ở vậy nuôi con thôi.


 

 

Tôi đi 4 năm trở về, cảm giác đầu tiên là TỘI LỖI. Thấy con gái đã lớn từng đấy, mẹ đã già như vậy. Nhưng cũng thấy vỡ òa vì tất cả những gì mình muốn, giờ đã gần ngay trong tầm tay rồi. Tôi về nước được 2 tháng thì xin làm ở tổng công ty Dầu khí Việt Nam. Điều vui nhất bây giờ là mình đã có thể có đủ tiền mua sữa cho con, không còn như ngày đầu, phải ngửa tay xin tiền mẹ nữa rồi. Mừng lắm!

Bằng một cách may mắn nào đó, con gái chị vẫn có cha trong suốt bốn năm đầu đời. Không biết bằng cách gì, cậu ấy liên lạc và tìm được nhà tôi, dù tôi đã chuyển nhà. Mẹ kể lại cậu ấy sang Pháp du học, nhưng vẫn đều đặn gửi tiền làm thêm về cho mẹ nuôi cháu. Và cũng hay đến thăm con mỗi khi cậu ấy về. Giờ cậu ấy về nước hẳn, đang làm cho Vietinbank.

Tôi chưa từng hận người con trai này, tuy hai người dù có cuộc sống riêng như vẫn rất tôn trọng nhau. Cậu ấy vẫn hẹn hò cùng cô gái khác, nhưng vẫn trách nhiệm vs con tôi. Với tôi thế là đủ, tôi cũng không đòi hỏi gì hơn.

Gần tết năm ngoái, bà tôi mất. Hai mẹ con về quê lo hậu sự cho bà. Buồn lắm. Tôi lên trước, lúc ấy nhà cửa tanh bành, không có tết gì nữa cả rồi. Tâm trạng rối như tơ, con cái nheo nhóc. May mà cậu ấy đang đi công tác ở Bỉ cũng chạy về, giúp đỡ tôi một tay. Tôi vẫn nhớ hôm tối 30 Tết, nhà chả có gì gọi là Tết, sáng cậu ấy về qua nhà tôi luôn. Chỉ kịp mua sắm vội vài thứ qua quýt hộ hai mẹ con. Nhưng có một điều lạ lùng là, lúc cậu ấy vác về một cây đào, lau dọn lại nhà cửa, còn tôi thì nấu vội mâm cỗ, rồi khi 3 người ngồi xem Táo quân, cho đến khi cậu ấy về, tôi cứ tự nhiên ứa nước mắt. Chả hiểu tại sao, vừa muốn cậu ấy ở lại, vừa không nỡ. Tự nhiên thấy tủi thân, thấy lạnh lẽo quá. Rồi cậu ấy bảo: "Tớ ở đây với hai mẹ con nhé!", thật sự càng khóc to hơn... Có cảm giác cần một người đàn ông quá!

Sau tất cả những chuyện như thế, thì hai đứa chúng tôi cũng dọn về góp gạo thổi cơm chung. Tết năm nay là nhà mình có bốn người rồi nhé, vui chưa!

 

Đại loại là tôi và cậu ấy yêu lại từ đầu, yêu mà hoàn toàn không phải vì trách nhiệm. Cậu ấy cũng khác xưa, và cũng từng thổ lộ một lần rằng: "Nếu hồi ấy em có bỏ con thật thì chắc bây giờ anh không biết sẽ hối hận thế nào".

Chia sẻ của tôi cũng dài, nhưng điều tôi muốn nói với các bạn đơn giản thôi: "Điều gì xảy đến cũng có lý do cả". Các bạn đừng nghĩ tình huống bây giờ quả thực thảm hại, rồi đâm hành động thiếu suy nghĩ. Ít ra thì hồi đó chưa bao giờ tôi nghĩ đến chuyện tự tử, vì quá bất hiếu với mẹ. Bây giờ nghĩ lại tôi phải cảm ơn con mình nhiều lắm, vì chính nó đã tạo ra tôi lần thứ hai: mạnh mẽ và trưởng thành hơn. Nhờ con bé, mà tôi có học bổng, có gia đình, có cậu ấy.

Các bạn dù có bao nhiêu tuổi, dù có trẻ thế nào thì vẫn phải chịu trách nhiệm cho những hành động của mình. Đừng nghĩ cứ rủa đàn ông chết hết mới lại tốt nhé!

Gửi các bạn một mẩu email của cô bạn thân tôi gửi tôi hồi tôi đang đi du hoc, khi tôi than thở là "Tao nhớ con quá, đang chán muốn chết đây". Con bé hơi đanh đá nên phong cách viết hơi bá đạo, đụng chạm. Đoạn đầu vốn là trích từ 1 câu chuyện:

“Cậu có biết những cô gái đôi mươi làm tình chưa sõi, cá tính mờ nhạt, đọc những thứ nhảm nhí trên mạng rồi đem buồn đau, bi kịch giăng ngang trước mắt, than trách cuộc đời còn người nghe nó ngứa mông thế nào không?

Cậu có biết những cô gái lúc nhỏ bố mẹ nuôi, lớn lên đi học đại học chỉ mỗi ăn ngủ học hành, chưa biết tí gì về va vấp, khắc nghiệt suốt ngày kêu than buồn đau, lạnh lẽo, nhàm chán nó là sự đả kích với những người lao động thế nào không?

Cậu có biết những cô gái xuân thì phơi phới, ngồi một chỗ, nghĩ những thứ mơ mộng vô nghĩa, không một chút nỗ lực, chỉ chờ chực những cơ hội trời cho và lo ganh tị dè bỉu những cô gái khác nó vô nhân đạo với đàn ông thế nào không?

Cậu có biết những cô gái đi qua một hai cuộc tình với vài thằng choai choai lên mạng nói về bi phẫn đau thương, rồi quy chụp đàn ông là thể loại ngu đần thế nào không?”

Huống hồ cậu cũng vượt qua gần hết các loại trên rồi, cũng suýt soát với những lọai con gái như thế, sắp thành chín quả rồi, mà còn dám mở mồm ra nói câu ấy thì đáng chết lắm. Chết luôn đi. Chết luôn ở Mỹ, chôn ở Mỹ luôn, khỏi về nữa.

Một chút nữa thôi.

Bà mẹ trẻ à, dũng cảm lên nào!

Nguồn: FTU Confessions

Tin cùng loại

Cập nhật mới