Tạm biệt anh, người yêu giờ đã cũ

Gửi anh, người yêu cũ...

 

Người em đã từng yêu và yêu rất nhiều, người mà em luôn nhớ, luôn mong, luôn đợi. Người dạy em biết thế nào là yêu, người mang cho em biết bao buồn vui trong cảm xúc và bao lần khiến giọt nước mắt em rơi và giờ đây, mình lạc nhau mất rồi...

 

Mất bao lâu có thể quên một người đã từng là tất cả?

 

Em biết rằng anh không còn yêu em, thời gian qua tình cảm anh dành cho em chỉ còn gói gọn trong hai chữ " thương hại ". Em biết điều đó, em biết chúng ta không thể cứu vãn thêm được nữa vì nó đã đi quá xa rồi, nhưng hình như quên anh thì quá khó, em không làm được.

 

Em bắt đầu trách anh...

 

Trách anh không nói cho em sớm hơn, thà anh nói anh đã hết yêu em rồi thì giờ đây em không phải đau như thế. Em chợt nhận ra tháng ngày qua em sống trong thứ tình cảm không còn được gọi là tình yêu trọn vẹn, em không còn biết đâu là thật đâu là giả nữa... Thà anh nói anh hết yêu em thì có khi em đã có thể quên anh dễ dàng hơn.

 

Em không quên được anh, những kỉ niệm giữa anh và em, em không quên được những ngày mình cùng nhau lang thang dọc con phố Hà Nội chỉ để được dựa vào lưng anh mà luyên thuyên kể chuyện.

 

Em không thể quên được những lần mình cùng hứa sẽ chỉ yêu một người, dù có thế nào cũng cố gắng chấp nhận, thông cảm cho nhau và vượt qua. Nhưng bây giờ, lời hứa đấy cũng chỉ còn lại quá khứ, anh cũng rời bỏ em và đi...

 

Nhìn lại con đường từ nhà đến trường, con đường quen thuộc của chúng ta ngày ấy, dù nắng hay mưa, mùa đông hay mùa hạ, dù con đường có dốc và xa mấy thì cũng không thể tách em và anh. Nhưng giờ đây, vẫn trên con đường ấy chỉ còn lại mình em...

 

Và dường như cuộc sống của em nơi nào cũng có anh mất rồi.

 

Bỗng dưng, em thấy ghét Hà Nội, cuộc sống thay đổi khiến con người cũng đổi thay. Vì mình không còn hiểu nhau nữa nên hết yêu, hay vì hết yêu nên anh và em không thể thông cảm cho nhau được nữa...

 

Em không muốn khóc, càng không muốn khóc trước mặt anh. Em sợ cái cảm giác thương hại anh dành cho em. Làm sao anh hiểu được tâm trạng của một người con gái đã yêu anh rất nhiều khi anh rời bỏ cô ấy đi, làm sao anh có thể hiểu được cái cảm giác của người con gái trong đêm khi đã chấp nhận tất cả tính cách,con người anh thì khi đó anh lại nói lời buông tay, làm sao anh có thể hiểu em đau thế nào khi trong mơ em thấy ánh mắt lạnh lùng của anh dành cho em như người lạ. Làm sao... làm sao anh có thể hiểu được đây, làm sao anh có thể hiểu cho em tất cả, em chỉ muốn chúng ta hãy thông cảm, thành thật với nhau để giữ mãi tình yêu này, còn anh thì... Có khó không anh khi anh không cho em một lời giải thích, mỗi lần hờn giỗi anh nói em hãy nhìn lại những kỉ niệm giữa chúng ta mà bỏ qua, vậy mà giờ đây anh chẳng còn mảy may đến nó...

 

Thà em không chấp nhận được con người mới của anh, thì anh cứ bỏ em đi, em sẽ không trách móc và em sẽ không đau như thế này.

 

 

Ai chẳng có lúc mơ mộng, ai chẳng mong có những phép màu trong cuộc sống, ai chẳng có những lúc mong rằng khi người yêu rời bỏ mình chỉ là mơ. Em đã hi vọng, hi vọng rất nhiều, hi vọng mong anh quay lại, hi vọng rằng do cuộc sống quá bận bịu mà khiến anh nhầm lẫn cảm xúc... nhưng hi vọng càng nhiều thì lại càng đau. Càng cố thì càng gục, đi thì lại càng ngã, anh chẳng còn để tâm đến lời em nói và bóng hình anh thì cứ mãi luẩn quẩn trong trí óc em.

 

Nhưng anh biết không, em buồn em khóc nhưng em không cần ai thương hại, đặc biệt là anh. Chỉ là do em không thoát khỏi được lưới u sầu, vây bủa xung quanh và giờ đây em không mong tình, mong yêu, mong thương và mong những tháng ngày cũ mà em chỉ mong dòng nước mắt đừng mãi tiếp tục ê chề ngày này qua ngày khác, xé nát trái tim em.

 

Giờ em đã biết rằng quên một người khó đến nhường nào vì em đâu có kiểm soát được suy nghĩ, trái tim và những kỉ niệm của chúng ta. Nhưng em hiểu rằng, anh đã hết yêu em rồi và mỗi người ai cũng phải trải qua những mất mát trong cuộc sống này mà thôi. Đã đến lúc em phải trả lại mọi thứ về vị trí ban đầu, những thứ không thực sự dành cho em...

 

Em sẽ cố gắng sống tốt, sống một cuộc sống không còn anh và anh sẽ không phải nhìn thấy em khóc nữa. Và em sẽ không cố gắng quên anh nữa, yêu vẫn yêu, nhớ thì vẫn nhớ cứ để mọi thứ tự nhiên rồi thời gian sẽ làm nó phôi phai. Mọi thứ sẽ nguôi ngoai dần, dù không thể quên nhưng chắc chắn chẳng còn sâu nữa.

 

Em sẽ đi tìm niềm vui mới, sẽ không hối hận vì sống hết mình cho tình yêu này vì tất cả những gì em có thể làm em đã làm hết rồi.

 

Em sẽ bắt đầu một hành trình mới và em vẫn tin rằng ở đâu đó trong cuộc sống này vẫn tồn tại thứ tình yêu gọi là mãi mãi, chỉ là người cùng em làm nên tình yêu đấy không phải là anh.

 

Tạm biệt anh, người yêu cũ.

 

Linh Linh

 

Tin cùng loại

Cập nhật mới