Tản mạn về tình yêu và cuộc sống

 Em sinh ra là một phần của xã hội. Xã hội có thể tự cho mình quyền định hình tình yêu của em, nhưng không có nghĩa em cho phép xã hội toàn năng hưởng quyền đó.

Câu chuyện của em gái tôi

 

- Chị ơi! Em muốn lấy chồng.

- Tại sao?

- Đám bạn xung quanh em cưới hết rồi.

- Thì...?

- Chắc em cũng phải kiếm một anh thôi.

- Tại sao?

- Nhà em ai cũng bảo nên thế nữa.

- Em thích chăm sóc người khác không?

- Không.

- Em thích phải chia giường cho người khác không?

- Không.

- Em thích đi lễ tết họ hàng không?

- Không.

- Em thích trẻ con không?

- Không.

- Em thích nấu nướng không?

- Không.

- Thế tại sao lại muốn lấy một ông chồng về chia nửa giường cho ông ý ngủ chung, chăm ông ý, nấu cho ông ý, chưa kể lễ tết còn phải đi thăm hỏi ít nhất là 2 bên họ hàng nhà ông ý?

- Ơ... Em...

 

Cô gái à. Em sống được một thế kỷ chứ mấy. Giống như một năm em chỉ có 365 ngày, một ngày em cũng chỉ có 24 giờ. Tại sao lại lựa chọn loại tình yêu có thể khiến em phải phân tâm hơn nửa quỹ thời gian tồn tại của mình như thế khi em không thích... và chỉ vì mọi người cũng thế?

 

Cô gái à, tại sao lại chọn thứ mà em không thích? (Nguồn: blogtruyen)

 

Con người thường hành động dựa trên ý muốn của cá nhân. Thích mới làm. Cảm thấy cần mới làm. Đang nói đến chuyện làm cho ra tấm ra món chứ không phải làm chống chế nhé! Từ nhỏ đến lớn, chẳng phải vẫn vậy sao? Vậy "Tình yêu" và "Hôn nhân" cũng nên được hành xử trên góc độ đó chứ?

 

Vốn dĩ, cảm giác muốn yêu là khi em muốn có người quan tâm đến em, chăm sóc, yêu thương em, và cũng để em làm những điều tương tự với họ. Muốn kết hôn cũng là khi em muốn có một người có thể đồng hành cùng em trong cuộc sống dài đằng đẵng và càng ngày càng cô đơn sau này, cùng người đó bầu bạn đến cuối đời. Vậy, nếu trong em chưa thực sự có mong muốn đó, việc tìm người yêu và kết hôn chẳng phải sẽ cực kỳ vô nghĩa và tốn thời gian sao?

 

Em cũng vốn chẳng thể tự ép mình phải rung động trước một ai đó. Mà dĩ nhiên, tình yêu nam nữ dù thực tế, lí trí đến mấy, nếu không có chút ít rung cảm từ con tim, chút ít cảm giác "tăng máu", hơi nao nao, hơi vui vui, thêm chút an toàn, thở phào nhẹ nhàng dù mệt mỏi đến đâu khi ở bên người đó, thì cũng chẳng thể gọi là yêu thương gì được. Cũng chỉ là cần người quan tâm, cũng chỉ là cần người bầu bạn đến cuối đời, vậy đâu nhất thiết phải tự ràng buộc bản thân với một người mà em chưa sẵn sàng hi sinh cho người đàn ông đó? Thế giới giờ chẳng phải có quá nhiều thứ có thể thay thế hoàn hảo cho những nhu cầu đó sao? Chưa kể còn an toàn và yên thân hơn rất nhiều nữa. Một con thú cưng chẳng hạn?

 

Cô gái ạ, em không sai khi mong đợi một cuộc tình hay một gia đình mới. Nhưng hãy mong chờ tình yêu chân thành vì em thực sự cảm thấy cần chúng, chứ đừng chỉ vì người khác nghĩ em cần chúng. Cuộc sống của em, thời gian của em, là của em mà? Người đó, nếu có, rồi cũng đi cùng em ngót nghét hơn 50 năm. Đâu có thể vì bất kỳ điều gì xung quanh mà tặc lưỡi gật đầu cho xong chuyện?

 

Nhớ đó cô gái, chẳng phải chuyện bé nhỏ gì đâu. Em nào có rước về 1 người dưng khác họ đâu, em rước về cả 2 họ nhà người khác họ đó đó. Liệu em có thực sự sẵn sàng? Liệu điều đó có thực sự cần thiết? Liệu em có thực sự muốn cuộc sống đó?

 

Em sinh ra là một phần của xã hội. Xã hội có thể tự cho mình quyền định hình cuộc sống của em, nhưng không có nghĩa em cho phép xã hội toàn năng hưởng quyền đó.

 

"Trên mặt đất vốn làm gì có đường. Người ta đi mãi thì thành đường thôi."

 

Chẳng phải vậy sao?

 Nguồn Facebook Lê Di

Tin cùng loại

Cập nhật mới