Tại sao cô gái mạnh mẽ như em lại hay khóc, anh biết không?

Hôm nay cũng nhờ trận sốt nhẹ mà được ngủ ngon lành từ sáng đến trưa. Ngóc đầu dậy nghe chim hót líu lo bên cửa sổ, thấy thanh thản lắm... Đang lơ lửng trên 8 tầng mây thì sực nhớ ra là chưa tha lỗi cho ai đó, chắc ấy đang buồn lắm vì hôm nay không có dòng tin nhắn nhít nào trên điện thoại như mọi ngày... Trên bậu cửa, những chiếc lá non đã chuyển màu xanh thẫm...

 

Em mở tung cửa sổ cho vạt nắng vàng ươm tràn vào căn phòng nhỏ xinh - thói quen mỗi sáng dù giờ đã quá trưa - chợt một mẩu giấy nhỏ không biết từ đâu rơi xuống chân em in những dòng chữ nghệch ngoạc quen thuộc, mà nội dung cơ bản là lại có người bỏ ít money trong ví để em đổ xăng đi làm. Cảm động 5 phút liền!

 

Thật tình thì em ngồi viết những dòng này không phải chỉ vì cảm động bởi cử chỉ cao đẹp của anh tối qua hay vì em quá rãnh, mà là vì có rất nhiều điều chất chứa trong lòng em muốn kể anh nghe khi mà vòng quay cuộc sống chẳng cho em thời gian để dừng lại thủ thỉ. Thì em viết lên đây vậy, viết cho anh và cho những ai đang - đã - và sẽ được yêu bằng tất cả sự chân thành...

 

 

Anh biết không, em từng là con bé dở hơi - hay khóc nhè - và sợ bóng tối. Thế đây! Giờ thì em đang thú nhận với anh những khiếm khuyết "đáng yêu" của mình, điều em luôn cố giấu sau cái vẻ ngang ngạnh và ương bướng mà mọi người thấy, những điều thuộc về bản chất! Giờ thì anh hiểu tại sao mỗi lần giận nhau, em lại xị mặt như cái bánh bèo rồi đôi khi lại nước mắt nước mũi thi nhau chảy để anh cuống cuồng lên dỗ dành dụ khị, cho đến khi cả hai đứa phá lên cười nắc nẻ thì cuộc chiến mới được coi là kết thúc. Người lớn ai thế đâu, người lớn họ trưởng thành, chính chắng, biết điều tiết cảm xúc và luôn giải quyết mọi chuyện một cách khoa học, đâu có mít ướt khó chiều như em, anh nhỉ?!

 

Ngồi một mình bên tách sữa nóng, không gian ồn ã xung quanh không ngăn được em bật cười khi miên man trong những suy nghĩ về anh cờ hó ạ. Trước khi đến với nhau, em và anh đã từng là người xa lạ, đã từng yêu ai đó bằng tất cả con tim non nớt và nhiệt huyết tuổi thanh xuân, đều đã từng vật lộn với những đau đớn của tổn thương đầu đời, đã từng tin tưởng và tuyệt vọng, đã từng có tất cả mọi thứ và cũng mất đi mọi thứ... Chỉ khác là, những câu chuyện kể của mình mang âm hưởng và màu sắc khác nhau, những câu chuyện còn chìm sâu trong góc khuất nào của tâm hồn mà em và anh đều không muốn chạm tới... Có lẽ là ai đó từng thuộc về anh và em ngày trước sẽ đọc được những dòng này, có lẽ là đau một chút nhưng em hy vọng rằng nỗi đau của họ cũng sẽ tan ra trong thanh thản - như chúng ta...

 

 

Trong một trang viết nào đó của quyển sách ký ức tồi tàn, em đã từng từ chối bản thân mình – những thứ thuộc về bản chất. Em cũng không hiểu tại sao điều đó lại xảy ra... Có thể là vì ai đó em đã từng quen không chấp nhận những khiếm khuyết của em hay là em tự chạy theo những hình mẫu hoàn hảo và lạnh lùng trong cái ‘tiêu chuẩn tốt đẹp’ của xã hội. Cứ cho là như vậy thì em cũng đã sống quá lâu với một bản ngã xa lạ không thuộc về em. Xui là ông trời em đã cho em gặp anh chàng ngốc ạ! Sao lại đánh thức em sau cơn mê dài u tối, sao lại gom góp những yêu thương em làm rơi vụn vãi, sao lại khiến em trở nên thật nhỏ bé khi ở bên cạnh anh? Sao lại để em khổ sở làm quen lại với chính em của ngày xưa chứ... Chắc là anh đang đổ lỗi cho số phận phải không? Dù sao thì cũng là một tội lỗi ngọt ngào, còn anh là kẻ tội đồ đáng yêu chàng ạ. Giờ thì... em tha thứ cho anh!

 

Đọc đến đây thì anh hiểu tại vì sao em mau nước mắt chưa? Nếu vẫn chưa hiểu thì một ngày nào đó về thăm quê, Má sẽ kể anh nghe tiếp câu chuyện về bé Cò yêu dấu của Má. Rồi anh sẽ hiểu rằng hạnh phúc là những điều giản dị, yêu thương chân chính không có chỗ cho giả dối và ngụy tạo. Rồi anh sẽ hiểu...

 

Yêu là Đau ở trong lòng một ít.

 

Hoa Cỏ May

 

Tin cùng loại

Cập nhật mới