Yêu một ai đó, là thấy nắng ấm ở trong lòng...

Có một ngày, bạn gặp được một người: Bạn thích người ta ngay từ lần đầu tiên người ấy mở cửa bước vào một quán cafe và mỉm cười với bạn, chẳng vì lý do gì quá to tát cả.

 

 

Em chính là như vậy. Gặp anh và thích anh chỉ trong đúng một cái nhìn. "Bọn con gái" thường truyền tai nhau cái gọi là "Tình yêu sét đánh", còn em, chẳng khi nào tin những câu chuyện cổ tích thời hiện đại như thế cho đến khi em gặp anh. Là cái cảm giác trái tim đập hẫng một nhịp, mắt quên chớp, miệng quên nói một câu chào cho đến khi anh ngồi trước mặt mới bừng tỉnh.

 

Chẳng cần biết gì về anh, đã thích anh đến phát cuồng sau lần gặp chớp nhoáng ấy. Nhiều ngày sau đó, mỗi ngày được gặp anh đều là ngày ngập tràn nắng. Chỉ cần nhìn thấy anh là thấy nắng chói chang giữa mùa đông. Chỉ cần anh gọi nói vu vơ một câu chuyện, là ngay trong đêm cũng cảm thấy nắng buổi sớm len lỏi trong tim. Có những ngày trôi qua như thế, em chỉ chờ một cuộc gọi, một dòng tin nhắn hay "ngớ ngẩn" hơn là chờ một cái like từ anh trên facebook của em.

 

Rồi sau đó, bạn phát cuồng và làm đủ trò mèo để người ta chú ý đến mình, chỉ còn thiếu duy nhất một trò là hét vào mặt anh ta: "Này, em thích anh đấy, có biết không?". Tuy vậy, không có tác dụng gì cả, bạn vẫn chỉ ở vòng ngoài, còn anh ấy y hệt một khúc gỗ, bạn sẽ buộc phải chuyển sang giai đoạn chờ đợi: Chờ đợi từ sáng đến chiều, từ tối đến đêm - chẳng còn cách nào khác.

 

 

Một ngày, hai ngày rồi đến một tuần, hai tuần...Chờ mãi, em chẳng còn thấy tin nhắn hay cuộc gọi nào nữa. Mỗi ngày của em chuyển từ trông ngóng, đợi chờ sang gào thét với đám bạn thân, rồi thở than hết cái status này đến cái status khác trên facebook với hi vọng anh biết được điều đó.

 

Mỗi ngày, em cứ cố chấp đi một quãng đường xa gấp đôi đường về nhà chỉ để đi qua chỗ anh làm, liếc vào trong mỉm cười một cái rồi yên tâm phóng xe đi. Mỗi tối, có thấy anh online, muốn gọi hỏi một câu lắm rồi lại thôi. Em đã chờ mong tới mức cứ thấy nick facebook anh sáng thì bần thần ngồi...ngắm, cứ nhìn anh online rồi lại offline cho tới khi nào anh đi ngủ.

 

Rồi có một ngày, anh bỗng nhiên quay lại với những cái hẹn cafe chỉ có hai đứa, những câu nói nửa đùa nửa thật và những chiều nắng giữa mùa hạ, bạn tìm được một cái cớ hoàn hảo để khiến anh chạy xuống cửa nơi làm việc gặp bạn vài phút.

 

 

Anh trở lại, chẳng giải thích một lời nào cho quãng thời gian biến mất bí ẩn kia, còn em ngơ ngác chỉ biết nhìn anh cười trong những buổi cafe anh mời. Em chợt nhận ra, cốc matcha hôm nay rất ngon, vì em được uống cùng ai đó. Những câu chuyện tưởng chừng như rất cũ bỗng trở nên thật thú vị, vì chúng được kể bởi ai đó.

 

Em đã cười rất nhiều, trong những ngày đầu hạ đó mọi thứ dường như trở nên tươi mát khi mà mỗi chiều đều nhận được tin nhắn "Cafe không em?", khi nhìn anh mặc áo sơ mi trắng, ngồi ngược nắng dưới khung cửa kính của quán cafe nhỏ gần nơi làm việc để chờ em đến.

 

Chúng ta, đã cùng cười rất nhiều để rồi em phải băn khoăn tự hỏi: "Em đã thích anh, giờ là anh cũng thích em?"Rồi sẽ đến một ngày, bạn hiểu rằng việc người ta thích bạn hay không, người ta có biết bạn thích người ta hay không vốn chưa bao giờ quan trọng bằng việc bạn được ở cạnh người ta, chỉ đơn giản vậy thôi.

 

Tôi không biết bạn đã trải qua cảm giác ấy chưa - cảm giác hụt hẫng đầy tiếc nuối khi nhận ra rằng dù mình có cố gắng bao nhiêu, có yêu thương và tha thiết thế nào, cũng không thể khiến cho người bạn thích nhìn về phía bạn. Nhưng rồi, bạn vẫn sẽ phải lớn lên hay già đi. Bạn vẫn sẽ phải làm những điều mình không muốn. Bạn vẫn sẽ phải rời xa hay từ bỏ một điều gì đó. Bạn vẫn sẽ phải dấn thân, dù bạn chưa sẵn sàng chấp nhận những tổn thương. Vì thế, nếu còn có thể, hãy cứ ở bên người bạn thích, hãy cùng người ta đi qua những mùa nắng chỉ của riêng hai đứa, rồi sẽ đến một ngày, biết đâu người ta cũng thấy hình ảnh bạn là chút nắng trong tim như bạn đã từng.

 

Hạnh Moon

Tin cùng loại

Cập nhật mới