Chỉ một phút quay lưng là đã có thể lạc nhau mãi mãi

Tuổi trẻ bồng bột, cứ ngỡ thời gian còn dài, lạc mất rồi vẫn còn tìm lại được. Ngờ đâu vừa một chút quay lưng một chốc đã có thể lạc nhau mãi mãi.

Người ta lạc nhau trên đường thì còn mong gặp lại, chứ lạc nhau trong tình yêu thì vô phương tìm về.

 

Sao lại là chúng ta, mà không là một ai khác? Thi thoảng em vẫn thường hỏi như thế. Vẫn biết trong cuộc đời đâu thiếu sự lỡ tay và ngoài kia, con người ta vẫn đánh rơi và lạc nhau mãi mãi mỗi ngày. Nhưng tại sao sự lỡ tay của cả hai khi ấy lại khiến chúng ta mãi lạc nhau trong những hối tiếc như thế này?

Định mệnh thì lúc nào cũng vậy, nó luôn chứa nhiều ẩn số. Và chúng ta chọn lạc nhau giữa những trang định mệnh chưa bao giờ có thể xem trước.

Có những người ta buộc phải quên trong cuộc đời này. Bắt buộc phải quên đi.

Nhưng cũng có những người, cả đời này buộc mình không được phép quên, như anh và em vậy. Câu chuyện mình nằm trong những bí ẩn đó và không ngờ được bắt đầu, không lường được kết thúc. Cứ ngỡ là mãi mãi nhưng ai ngờ được có ngày biến mình thành quá khứ của người kia.

Buồn, vui, đắng, cay đều có cả. Nhưng không được bắt đầu mãi là một mất mát, có những người mong được một lần đắng cay như vậy cũng không thể có được. Mình thắc mắc với nhau rằng bắt đầu làm gì để cuối cùng cũng kết thúc nhưng không phải kết thúc đẹp nhất là khi vẫn còn thương hay sao.

Gặp một người để biết để thương một người còn hơn thờ ơ lãng quên một dấu chân đã và đang tồn tại trên mặt đất này.
Và chúng ta đã may mắn lắm rồi, được gặp lại trước khi kịp quên đi.

 

Kịp khắc dấu vân tay ấy vào trái tim trước khi gió cuốn trôi vào hồi ức

 

Chúng ta lo sợ một ngày nào đó hạnh phúc có được sẽ mất đi, sợ tin vào một người rồi đổi lại sự phản bội hay sợ trao gửi cuộc đời mình để rồi cuối cùng cũng tan vỡ, sợ trao trái tim mình đi rồi mà cuối cùng cũng không biết liệu trái tim người ấy có hướng về mình hay không…

Thế mà rất nhiều khi chỉ bởi vì sợ hãi mà chúng ta lại đánh mất những thứ mà chúng ta vốn có thể nắm được. Bởi vì con người đôi khi là vậy, cố chấp trong thế giới của riêng mình mà để lỡ những người vốn đã có thể ở bên chúng ta…

Giá như ngay từ lúc đầu mới quen, chúng ta có thể hiểu được rằng đôi khi chỉ cần dũng cảm bước về phía trước một bước, bớt kiêu ngạo đi một chút thì có lẽ cuộc đời này cũng đã không có nhiều tình yêu để lạc nhau đến thế…

Sẽ đến lúc chúng ta hiểu rằng buông tay hay nắm tay cũng chẳng khác gì nhau nữa. Bởi vì, bàn tay chỉ có thể làm một điều duy nhất là vẫy chào cuối phố chứ chẳng còn dư dả để níu với hay từ bỏ.Xin nhớ rằng thời gian chưa bao giờ chờ đợi chúng ta và những chuyện ta mong cầu nhất chỉ có thể đến một lần duy nhất trong đời. Nếu đã qua rồi, cố chấp đến mấy cũng chỉ đành cam chịu ngước nhìn bàn tay người hoàn toàn ngoài tầm với giữ lại.

"Và rồi sau đó chúng tôi không liên lạc với nhau nữa…"

Có lẽ đó chính là câu nói buồn nhất và cũng chân thật nhất những người đã từng yêu nhau có thể nói. Bởi khi một tình yêu ra đi, thì đồng nghĩa nó cũng để lại cho chúng ta sự hụt hẫng trống vắng. Bởi sự ra đi của một người, thì luôn mang theo đau thương hay bởi vì đôi lúc vết thương để lại ấy, lớn đến mức chúng ta không cách nào đối diện nhau được nữa.Vậy nên vô số những người đã từng yêu nhau khi chia tay đều không hẹn gặp lại, cũng không dám gặp lại. Sợ chỉ cần một ánh mắt thôi cũng đủ khơi ngợi vết thương lòng ấy.

Em vốn dĩ chẳng phải điều anh tha thiết nhất nên khi lạc mất nhau rồi anh cũng chẳng mấy xót xa. Chúng ta rồi cũng sẽ chỉ là một giấc mơ qua…

Nếu như đánh rơi nhau một lần thì có thể cả đời sẽ không còn gặp lại nữa. Bởi cuộc đời này, có những thứ không thể chỉ cố gắng là đủ.

 

Nguồn: Kenh14

Tin cùng loại

Cập nhật mới