Con gái. Và chuyện ở riêng.

Bố Mẹ tôi quan niệm, họ là người luôn giữ chìa khóa phòng của con cái, song, tuổi thơ tôi, trưởng thành tôi, vẫn luôn là sự tò mò với họ.

Hồi còn nhỏ, tôi thèm có phòng riêng để giấu cuốn sổ dán đầy bức ảnh diễn viên tôi thích, cất những đĩa nhạc lớn quá số tuổi của tôi (theo họ nghĩ), những bức tranh mà mẹ nói :"nếu con cứ vẽ như vậy sẽ chẳng ai hiểu con cả", giấu những bài kiểm tra thấp điểm, những mẩu giấy truyền đi trong lớp với bạn bè, cuốn nhật lý kẹp vài phong thư, in đầy những điều chẳng thèm cất lời nên nằm im trong con chữ.

Lớn hơn một chút, tôi thèm có phòng riêng để cất những bộ quần áo tự may mà bố mẹ không muốn tôi diện, những thứ đồ lạ lẫm so với hồi bố mẹ bằng tuổi tôi lúc đó, chiếc điện thoại tôi tự mua khi họ chưa cho phép dùng, những tờ báo bạn bè được đọc còn tôi thì không, chiếc giường có thể hôm nào đó dậy muộn mà chẳng gấp gọn chăn, khi tranh tụng mà chẳng chịu phần thua, ném tung đồ khi bực tức, phá vỡ sự ngăn nắp của những lề lối phép tắc cũng có thể hả giận, một kiểu chống đối trong câm lặng.

Vì cái cảm giác đột ngột cửa phòng bị bật tung, như lãnh địa riêng bị xâm phạm, như mọi điều bí mật tối kỵ bị cậy mở, vì chẳng có gì là riêng tư.

Chỉ là lúc này, tôi không thèm phòng riêng nữa, tôi sẵn sàng từ bỏ cái ước muốn không biết cách lớn lên ấy để chui vào phòng bố mẹ, rúc vào giữa họ để được cưng nựng dỗ dành, để rúc vào bình yên và tha thứ trước cả khi tôi làm gì có lỗi. Hoặc đơn giản, là vì sẽ đến lúc tôi ra ở riêng.

 

 

Sẽ chẳng có ai mở cửa sổ để bầu trời đêm đầy sao ngủ cùng tôi, mặt trời ghé đến tận mái tóc mà thơm, chẳng ai tắt đèn hay kéo lại chăn, chẳng còn ai chỉnh lại nhiệt độ điều hòa, gấp lại cuốn sách đọc dở rơi trên mặt, xếp lại những hộp màu hay cuộn lại những bức tranh, để đôi dép đúng chiều khi bước xuống giường, hẳng còn những lần có Bố bật đèn thay cho câu gọi dậy, những lần mẹ âu yếm vuốt má, vỗ nhẹ mông cho chóng lớn, chóng ngoan...

Tuy vậy, sau này, nếu có con gái, dù sao cũng sẽ tặng nó một không gian riêng. Có thể là một căn gác xép ở tầng áp mái, có thể là căn phòng đón nhiều nắng nhất, và chẳng ai giữ chìa khóa, tôi sẽ có cách để con bé mời vào.

Con gái, nên có một nơi chốn riêng. Hay đúng hơn, là từ chối mọi sự quan tâm, chẳng còn cái cảm giác giấu diếm ai, điều gì nữa, chẳng còn nỗi sợ bị phơi bày.

Tự do và độc lập.

Để đặt ra những luật lệ giới nghiêm cho mình và người muốn dò xét hay thăm thú, để làm những điều bản thân muốn, nuông chiều lòng tham của bản thân mà không muốn bị nhiễu sự quấy rầy, nhìn ngắm mình và những tháng ngày cũ, để đối diện rồi so sánh sự đổi thay, để nuôi nấng sự ích kỷ, một thứ trang sức của phái yếu đối với đàn ông, để nhốt mình vào cô độc mà thèm muốn một sự chia sẻ yêu đương. Hơn tất cả là rèn rũa, có thể làm được những điều không tưởng, khám phá sự can đảm từ dự định, bày những trò chưa bao giờ nghĩ đến, buồn bã hay gục ngã như mình muốn, học cách chịu trách nhiệm khi hư hỏng, đương đầu với sự một mình, sẽ chai lỳ trước những hành đồng còn ngập ngừng thiển cận, đánh thức sự tự vệ, và ít thôi mềm mại. Cứng rắn và quyết đoán mọi kế hoạch, liều lĩnh và bạo dạn. Và từ đó, sẽ Biết và Hiểu thêm rất nhiều rất nhiều thứ.

Bởi những bí mật nữ tính, đàn bà tính luôn luôn hệ trọng, luôn luôn được cường điệu hóa, và "to tát" hợp lý một cách kỳ lạ.

Có người đàn ông nào không tò mò căn phòng hay ngôi nhà riêng của bạn gái mình. Như cách mà anh luôn lộ liễu gợi ý tôi một lời mời, cho phép anh đến thăm căn gác xép nhỏ nhắn chất chồng mọi điều đến từ tôi, nơi tôi không chỉ chạy trốn nhân tình thế thái, mà còn lẩn tránh ngay cả bản thân mình. Chắc chắn rồi, anh sẽ được tôi dẫn về, và tự để lại dấu vết ở đó, cho anh biết, nó có thể không còn của riêng tôi nữa, mà cả anh.

Con gái, đến một lúc nào đó, nên ở riêng, vì thật sự, ở riêng, cũng chẳng bao giờ đủ, chẳng bao giờ trút hộ lòng tham muốn đi qua hết những trải nghiệm, những lần tự dạy dỗ mình, tự học cách rắn giỏi và cứng cáp. Để rồi đôi lần trở về căn phòng của tuổi thơ, ta biết, mình đã lớn lên, là thật.

13/07/14.

HM.

 

 

 

Tin cùng loại

Cập nhật mới