Hoặc nhớ, hoặc quên, hoặc không bao giờ được sống một cuộc sống an nhiên...

"Khi những yêu thương đã bị vấy bẩn bởi bụi cát thời gian thì hãy để chúng thản nhiên bay đi theo những dĩ vãng tươi đẹp được chôn giấu kĩ càng nơi sâu tận của hồi ức."

 

Những góc phố nhỏ đã không còn xanh, những kỉ niệm cũ đã không còn đậm màu để tôi đây thương nhớ. Hai nửa mùa lầm lạc đã tách rời, lòng người rối bời như một nắm vụn chỉ sợi. Nhớ nhớ quên quên, cơ hồ chỉ là những giới hạn thực mong manh mà chúng ta không aicó thể nhận thấy. Càng cố nhớ lại dễ mau quên, dàng gắng quên lại càng mau nhớ...

 

Khoảnh khắc này, khi nắng cuồng quay nóng bức đến vỡ òa bên ngoài hiên cửa sổ, lòng mình lại dấy lên chút khát thèm được đôi bàn tay đó nắm chặt lấy bên trong một căn phòng lạnh, *thương* nhau thật nồng nhiệt như quên hết cả mọi sự vẩn vơ ở trên đời. Phải, ở bên anh, mình trở thành một cô nhóc vô tư biết mấy... Ở bên anh, bao nhiêu bề bộn trong lòng mình như được gỡ rối, và mục đích cho từng hơi thở hiện diện kề trên gương mặt mình lúc đấy chỉ đơn thuần là vì mình muốn sống, để được thương anh.

 

"Bất kỳ thứ gì trong cuộc đời này chỉ thực sự có ý nghĩa khi chúng được đánh đổi bằng sự cố gắng."

 

Nhưng một người đã lạc lối, thì sự cố gắng của người còn lại còn có ý nghĩa gì nữa đây? Tất cả là do trái tim đã vụn vỡ hay vì yêu thương kia đã cạn mòn? Có ai trả lời cho tôi biết được không?

 

 

Yêu một người, dễ đến vậy. Hận một người, cũng dễ đến vậy. Thế vì sao, giữ được một người kín chặt ở trong tim lại quá khó - hay do đôi chân ta đã quá ích kỉ để chỉ biết yêu lấy sự tự do của chính bản thân mình?

 

"Trên thế gian này chẳng có mối quan hệ nào được xây dựng và duy trì lâu bền bởi một phía, bởi vậy đối với một số người, dù có cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa thì vẫn chỉ là trong vô vọng, bởi vì có thể bạn có lòng, nhưng người ta vô tâm, bạn có tình, nhưng người ta lại vô tình. Trên đời này cũng chẳng có ai cả một đời theo đuổi những điều vô vọng, ngã đau con người sẽ rút ra khinh nghiệm, thất bại rồi, chắc chắn họ sẽ không phạm lại nữa.

 

Nhưng đáng thương và cũng đáng buồn, là trên đời này có những người sống quá nửa đời, sống gần hết cuộc đời, mà vẫn nợ, mà vẫn sai, nhưng lỗi lớn nhất, và bi ai nhất là chính họ không biết mình đã sai ở đâu, và sai với ai. Cứ mắc lỗi, một lần, hai lần, rất nhiều lần trong cuộc đời, đến mức họ thấy rất bình thản, rất tự hào với những gì đã xảy ra.

 

Chẳng trái tim nào cứng rắn đến mức có thể chịu tất cả những tổn thương, chẳng có bao dung nào có thể tha thứ trọn một đời, cũng chẳng có ai có nhiều kì vọng vào người suốt một đời tổn thương mình nữa, bất cứ điều gì trên đời, đều có giới hạn nhất định.

 

Bởi vậy, một người chẳng thể thương, cũng không thể hận, mãi mãi cuộc đời này cũng không đổi thay..."

 

Ném cái gì đó vào quá khứ để làm gì? Kí ức là để ngắm chứ không nên lại chạm vào, dù vô tình hay cố ý. Chốn cũ đã qua là để hoài niệm chứ không nên trở lại, đặt chân lên nó lần thứ hai, dù đau lòng hay tiếc nuối. Có đúng không?

 

Bạn và người ta đã thay đổi. Không kể trước sau, nhiều ít, nhưng cả hai đều đã khác. Nghĩa là cái con người trong mối liên kết cũ đã không còn.

 

Vậy nên hay không cố gắng tìm kiếm những thứ sẽ không bao giờ trở lại được nữa?

 

Phải che giấu cảm xúc, suy nghĩ, hành vi với những người thân là một điều tồi tệ. Nó làm xuất hiện cảm giác cô đơn một cách rõ ràng và chân thực.

 

Khi làm một điều gì đó cho riêng mỗi bản thân, cho dù tâm có bão đi chăng nữa, người ta vẫn cảm thấy sáng. Vì tất yếu, sống ở đời, hãy vì bản thân mình đầu tiên.

 

Mộc Yên Linh

 

 

Tin cùng loại

Cập nhật mới