Không anh, em còn ổn hơn.

Có một dạo mà các bạn nữ hay hát bài hát "Anh muốn em sống sao" với một tâm trạng buồn thê thảm. Như thể, việc cô ấy buồn hay vui, hạnh phúc hay đau khổ, đều phụ thuộc tất thảy vào anh chàng mà cô ấy yêu. 

 

Tất nhiên, chúng ta chấp nhận yêu thương một ai đó thì cũng đồng nghĩa với việc trao cho họ cái quyền làm tổn thương mình. Nhưng em thiết nghĩ, đừng làm quá mọi chuyện lên. Chia tay với một người không thương mình, cũng không yêu mình, thì đó là chuyện tất lẽ dĩ ngẫu, diễn ra chỉ phụ thuộc vào vấn đề thời gian. Cảm xúc ấy có thể buồn, nhưng đừng vương quá lâu, sẽ tự làm ảnh hưởng đến cuộc sống của mình. Mà thật, em thấy bài hát ấy cũng chẳng có nghĩa lý gì cả. Nói đúng ra, thứ mà bài hát nhắc đến, nếu tinh ý thì nhận ra cái chàng trai cần tìm không phải là cô gái, cũng không phải là tình cảm của cô ấy dành cho anh, mà là một cái bồn cầu - nơi mà khi say đàn ông sẽ tìm đến, nơi mà khi buồn đàn ông sẽ tìm đến, đúng không?

 

Này anh, không có anh thì buồn thật đấy, nhưng có anh đời em lại buồn hơn!

 

 

Em của những ngày tự do là những ngày vô cùng bình yên thoải mái. Em tự làm mình cười, em tự dỗ dành khi mình khóc, em tự vực dậy sau mỗi lần ngã đau, em tự lớn tự trưởng thành. Có anh, em phải lo thế nào để luôn được anh yêu, phải lo tranh đấu với những người con gái khác, phải lo giữ gìn tình yêu không xa tầm với, phải lo rất nhiều thứ mà khi-một-mình em không hề phải lo Tất nhiên, nếu anh là một chàng trai tốt, anh sẽ không để cho người con gái mình yêu phải lo lắng bất cứ điều gì cả, cô ấy sẽ an toàn và an nhiên khi yêu anh. Nhưng anh có chắc chắn được không anh?

 

Em biết một số bạn gái, vì yêu mà trở nên lệ thuộc rất nhiều vào người yêu. Từ chuyện tóc tai, chuyện quần áo, chuyện thời gian rảnh... Thật ra như thế không có gì không tốt, nhưng thử tưởng tượng xem, nếu mãi tôn thờ và coi chàng trai ấy là mặt trời duy nhất trong cuộc sống của mình, luôn tìm mọi cách xoay quanh anh ấy, sẽ có lúc không còn nhận ra đâu là cái bóng của chính mình. Cuộc sống như thế, thì buồn lắm!

 

Em, ngày xưa, cũng đã từng là như thế đấy anh!

 

Em, bây giờ, nhận ra: lòng tham của đàn ông là vô hạn. Em đẹp, họ muốn em đẹp hơn. Em nấu ăn ngon, họ muốn em nấu ăn ngon hơn. Em khéo léo, họ muốn em khéo léo hơn. Họ, chỉ không thích em trở nên thông minh hơn mà thôi.

 

Em, bây giờ, nhận ra: sẽ không ngây ngốc vì anh chàng người yêu thích em làm cái này mà em không được phép làm cái nọ. Em sẽ cắt kiểu đầu mình thích, xỏ hơn hai cái khuyên tai, xăm một hình xăm nhỏ, sẵn lòng hủy một buổi hẹn hò để đi gặp bạn tán gẫu luyên thuyên - nếu điều đó là hợp lý.

 

Tóm lại, em sẽ làm những gì mình thích, cho chính cuộc sống tươi đẹp của em. Em cũng sẵn lòng dành một chỗ êm ái trong tim mình cho anh nếu anh chấp nhận cá tính và con người em. Nhưng đừng bao giờ nghĩ rằng em sẽ coi anh là tất cả, cũng đừng nghĩ rằng vắng anh thì em sẽ buồn. Có nhiều chuyện đáng để buồn hơn là vắng đi một người không coi trọng mình, đúng không anh?

 

Hạc Xanh

 

Tin cùng loại

Cập nhật mới