Những câu chuyện tình

Tặng những ngày 21

Kim Mã - chiều đầy nắng!

- Em thích anh!

Cô gái nhỏ khẽ nghiêng đầu, nói rồi nhìn thẳng vào mắt chàng trai. Đáp lại cô là một cái cốc đầu nhè nhẹ:

- Ngốc quá. Để anh đưa em về nhé!

- Không. Cô gái nói, nước mắt chực trào ra.

- Hãy cho em một câu trả lời.

Chàng trai không nói gì, lẳng lặng nhìn về phía cuối con đường, rồi chàng nói như khẽ thì thầm:

- Hãy coi anh như một cơn say nắng.

Anh có Hà Linh rồi...

Cô gái cười nhẹ bẫng, rồi quay bước đi. Nắng chiều phủ lên cái bóng bé nhỏ, bài hát “Chỉ còn những mùa nhớ” cứ lặp đi lặp lại....bóng cô liêu xiêu giữa những đợt sáng cuối ngày.

Hà Linh cafe - một ngày đầy nắng...

Cô bé ấy đến quán này không nhiều lắm, nhưng mỗi lần đến đều mang theo một thứ gì đó, khi là nhánh xương rồng, khi là lọ cát nhỏ. Tôi cũng không hỏi lý do làm gì, vì quán này Duy - bạn tôi lập ra là cho những người lui tới đây, ghi lại kỷ niệm của mình mà.

Nhưng tôi thích cái cách cô bé ngồi ở đây, rồi ngắm nhìn ra biển, trông thật đáng yêu...

Duy đến quán một vài lần, rồi lại đi, cậu ấy lập ra quán, rồi gần như giao tất cả lại cho tôi. Cậu ấy cứ đi, đi thật nhiều, chẳng mang gì về bất cứ thứ gì, ngoài những tấm ảnh. Ảnh Duy chụp nhiều tới nỗi, cả mảng tường của quán, đều để dành treo những bức ảnh đó; khi là màn sương phủ đầy trên Ô Quy Hồ, lúc lại là màn thông reo xanh ngắt ở Đà Lạt, lúc lại là mùa vàng rực rỡ ở Mù Căng Chải…

Khách tới đây phần lớn đều mê ảnh cậu chụp, họ say sưa thưởng thức đồ uống và ngắm nhìn chúng, rồi đoán xem là nơi nào. Cô bé đó chắc cũng như vậy, lần nào tới cũng cứ ngắm mãi không thôi. Có lần tôi ngỏ lời tặng cho cô một vài bức ảnh mang về, nhưng cô từ chối. Lạ thật, tôi đâm ra nhớ cả tên món trà mà cô gái nhỏ hay uống mỗi khi tới đây.
 

Duy của tôi thì vẫn đi như thế, mỗi lần về chỉ vài ngày,  rồi lại xách ba lô ra đi. Dường như câu chuyện về Hà Linh - người yêu cũ của Duy, vẫn làm những bước chân của cậu ấy không thể dừng lại. Dường như chỉ một giây, một phút của cậu ấy đều trôi về cái tên ấy. Đến cả cái tên quán Duy cũng đặt tên Hà Linh, chỉ để mong một ngày nào đó, cô gái ấy dừng chân tại đây, và thấy tên trùng hợp mà ghé vào. Nhưng đã nhiều năm trôi qua kể từ khi Linh rời thành phố này, vẫn chẳng thấy bóng dáng cô gái ấy đâu.

Hà Linh cafe - một ngày mưa khác....

Có lần, tôi tự hỏi, mình còn tìm kiếm Hà Linh đến khi nào khi mọi thứ xung quanh thật khó nhọc. Nhưng, dường như quá khó, để quên một người đã từng gắn thật sâu trong tim, trong tiềm thức, trong những miền nhớ nơi mình.  Nhất là khi, người ấy rời bỏ mình không chút lý do để kết thúc một chuyện tình trong êm ả. Thường thì nếu có một lý do chính đáng, hoặc người đó sẽ đỡ đau hơn, hoặc cũng sớm nguôi ngoai được phần nào nỗi nhớ mà có thể bắt đầu những mối quan hệ mới.

Tôi yêu Hà Linh, rộn ràng như cơn mưa mùa hè đến sớm, những dịu ngọt mà một thằng con trai có được, đều dành hết phần em. Cùng quen nhau trong hội phượt, chung sở thích và đam mê, nên dường như chúng tôi phải lòng nhau tức khắc. Thành phố biển rộn ràng những ngày hạnh phúc bên nhau, chứng kiến những chuyến đi và về đều có cả hai. Tôi biết, lúc ấy mình chẳng cần gì hơn thế. Nhưng chẳng hiểu, vì lẽ gì, em buông tay tôi, nói rằng em muốn đi xa, để không bao giờ nhìn thấy tôi nữa.

Mưa bên ngoài thật lạnh, lòng chộn rộn không thôi, tôi lại muốn ra đi...

Hà Linh cafe – một ngày mưa lại rơi...

Tôi muốn mình đi thật nhiều, để biết đâu gặp anh trên một con đường nào đó thật tình cờ. Nhưng, vô vọng, chỉ có nỗi nhớ về anh ngày một dày thêm. Tôi những muốn một lần đường đường chính chính bước vào quán anh, mà chào anh theo cách bình thản nhất, mà khó quá.

Quen anh trong hội phượt, biết cả chuyện tình cảm của anh và chị Linh từ những thành viên khác, mà tôi không sao ngăn nổi tình cảm đặc biệt dành riêng anh.
 

Chính anh là người giúp đỡ tôi những ngày đầu vào làm quen với mọi người đoàn xuyên Việt. Anh luôn động viên, giúp đỡ những lúc tôi gặp khó khăn, từ khi đi thực tế, tới lúc làm bài test thể lực để tham gia hành trình này. Mang theo nỗi nhớ anh suốt cả tháng trời dọc dài đất nước, tôi đã nhủ lòng sẽ nói rõ với anh tình cảm của mình khi trở về. Dù câu trả lời của anh là điều tôi có thể tự nhủ từ trước, song khi nói ra, tôi vẫn không sao chấp nhận nổi.

Tôi nhớ anh, nhớ anh phát điên, chỉ có thể cập nhật mọi tin tức từ anh qua những bức ảnh nơi anh đã qua. Có lần, chúng tôi cùng đi phượt ở một mảnh đất, nhưng tôi không dám gặp anh, tôi sợ cái dáng anh sẽ bước đi như buổi chiều hôm ấy…

****

Vào một ngày tháng ba ngập nắng, cô bé ấy lại tìm tới quán. Cô gái chọn một góc nhỏ, rồi thu mình trong đó. Lặng lẽ.

-  Thực ra, em thích Duy, em tìm đến đây là để cố gắng tìm lại chút gì đó hình ảnh của anh ấy! -  Cô ngỏ lời, khi tôi mang ra cho em ly trà nhỏ. Giờ thì tôi đã hiểu vì sao, mỗi khi Duy về phố biển này, đều trùng khớp với những lần em tới đây. Sau đó, hoặc những ngày bất thường, em lại đến đây chỉ để nhìn ra biển, chỉ uống một ly trà và ra về.

Có ngày, em mang đến quán tôi một nhánh xương rồng nhỏ, rồi đặt lên bậu cửa, ngắm nghía một chút rồi bỏ đi. Hôm khác, em đến một chút, lân la ngắm vài bức ảnh mới của Duy, và lại về ngay, dù ngoài trời mưa như trút nước...

- Duy có biết em hay tới đây không?

- Không ạ. Em nghĩ rằng như thế tốt hơn, em đã tự hứa với bản thân mình rằng, chỉ tìm về đây khi anh ấy không có ở đây. Chỉ tới khi thật nhớ anh ấy. Cô nhấp một ngụm trà rồi tiếp:

- Em gặp Duy trong hội phượt, từ đợt tuyển thành viên đi xuyên Việt đó chị. Em làm mọi công việc có thể, chỉ để bắt bản thân thấy bận rộn, và mong những chuyến đi có thể làm mình quên được Duy. Giọng em nhỏ dần đi, đôi mắt như có màn sương mỏng đang phủ lấy.
 

Tôi chợt xót xa, cho hình ảnh cô gái nhỏ, nhưng cũng thấy khâm phục cô ấy, khi có thể mang trong mình nhiều nỗi nhớ tới vậy. Cùng là con gái, tôi hiểu được rằng, cảm giác yêu đơn phương ai đó, thật khó khăn. Em cô đơn biết bao, trên những hành trình dài thật dài, rồi lại về đây, trong quán nhỏ này, trút hết tất cả, rồi lại lên đường, tiếp tục những hành trình mới.

- Chị nghĩ là, Duy nên biết điều này. Tôi nói nhanh hơn mình nghĩ.

Cô cười nhẹ, tay vân vê vành cốc sứ:

- Chị biết không? Em đã hứa với anh ấy, cái ngày cách đây một năm, rằng sẽ không xuất hiện trong cuộc sống của anh ấy thêm bất cứ lần nào nữa. Anh ấy... Giọng cô gái như nghẹn lại, có sự nhớ thương đong đầy trong từng câu nói.

- Cái ngày em biết anh ấy mở quán cafe này, em đã rất vui vì biết rằng mình có thể đến đây mỗi ngày và chào anh ấy thật bình thản, nhưng khó lắm chị ạ. Anh có cuộc sống của anh, và Hà Linh, ngay cả tên quán, cũng là tên chị ấy...

Tôi khẽ nắm lấy bàn tay cô gái nhỏ, mùi trà tỏa ra thơm ngát khắp gian phòng đang lặng đi vì những nỗi nhớ nhung dâng trào trong đáy mắt.

*******

Có ngày, khi Hà Linh cafe chứng kiến quá nhiều lần đi và đến của cả Duy và em, tôi nhận được thư lạ. Trong bức thư duy nhất chỉ có một bức ảnh: ngôi nhà nhỏ xíu bên cạnh đồi chè xanh mát cùng hai đứa nhỏ. Là Hà Linh.

Duy nhận được điện của tôi thì lập tức trở về. Duy ngồi hàng giờ khi đọc xong thư của Hà Linh. Cô nói không thể về gặp Duy trực tiếp, cô muốn nói rằng hãy quên cô ấy, chuyện tình cảm là điều khó nói trước được điều gì. Linh chỉ mong Duy hãy mở lòng cho những mối quan hệ mới.

Cậu khẽ buông tay, thả chiếc chuông gió màu xanh hay treo gần cửa sổ xuống, chuông gió thôi kêu, và có lẽ những ngày tháng rong ruổi của cậu ấy sẽ kết thúc.

-  Anh Duy!

Duy quay đầu lại, bóng Minh Tú đứng như đã từ lâu lắm bên cửa, Duy hơi sững người. Rồi môi cậu cũng nở nụ cười:

- Là em vẫn ở đây?

- Là vì ở đây có anh!

Vậy là sau bốn năm, cuộc hành trình ấy đã tìm được một điểm chung. Và cô gái nhỏ của tôi đã chạm được vào trái tim của người mà em mong.

***

Một ngày tháng năm, phố núi cao nguyên đón tôi, tôi biết mình nên gặp Hà Linh, kể cho cô ấy nghe về việc tôi đã làm với bức ảnh không lời mà cô gửi. Nhưng, cũng có khi không cần kể nữa, vì tôi tin cô gái ấy đã hiểu hết rồi. 
 

Tin cùng loại

Cập nhật mới