Nỗi nhớ chỉ biết khóc lúc nửa đêm...

 Phía sau ánh sáng, bên phải chiếc đồng hồ thời gian…

 

Cả thành phố đã ngủ yên, nhưng những nỗi lòng còn thức. Tình yêu dù đã chết, nhưng nỗi nhớ vẫn không muốn buông xuôi. Yêu một người, liệu có phải là việc cố công đốt cháy một cây nến. Đến lúc tắt lửa, cũng là khi nhận về hai chữ đau lòng hay không?

 

Lúc đêm khuya nhất thì cũng là lúc những giác quan trở nên nhạy bén đến quá đáng với những nỗi chênh vênh. Lòng người co về thành một mẩu bé teo chỉ đủ để cô đơn và lẻ loi cựa quậy. Ánh mắt chạm vào đâu cũng chỉ thấy rã rời và mệt lử. Ký ức va phải kỉ niệm nào cũng chỉ thấy nứt vỡ và rách toác. Nỗi nhớ và màn đêm như những người bạn cũ lâu năm…

 

 

Chiếc kim chậm rãi đi về phía sau mười hai giờ đêm, cũng là khi dường như tất cả mọi thứ đều tự động biết buồn. Bao nhiêu chơi vơi gom góp thành những đốm đèn mờ ảo, thứ ánh sáng đó lang thang mãi, cồn cào qua lại trong những khoảng tim đã từng cam tâm tự mình hứng lấy tổn thương.

 

Gió heo hắt thổi qua những mái nhà nghiêng mình, nặng trĩu biết mấy nỗi buồn không tên. Chợt thấy bóng ngày xưa xào xạc lê chân trên nền đất lạnh. Nỗi nhớ đi hoang lóc cóc gõ cửa rủ nước mắt khóc cùng cho đỡ cô quạnh.

 

Ơi những nỗi nhớ biết khóc lúc nửa đêm…

 

Bao giờ sẽ nín, bao giờ sẽ ngưng? Bao giờ thì sẽ quên, bao giờ thì thôi nhớ? Bao giờ thôi sợ bóng đêm, bao giờ thì hết ám ảnh quẩn quanh về những lối mòn đã cũ? Bao giờ anh ghé lại, chìa tay dắt em đi hết nỗi buồn?

 

 

Qua mất rồi, những mối tình con. Chỉ còn mỗi em tự mình bước tiếp những nỗi xót xa khi nhói lòng, bó gối ngồi nghĩ về ngày cũ.

 

Chỉ ước nỗi nhớ không cựa mình thức giấc vào giữa đêm. Chỉ ước anh không bấm chuông vào lại khung kí ức của em khi phố đã mờ đèn, còn người cũng dừng chân không còn đi qua phố. Chỉ ước quá khứ ngủ yên như chưa từng bị ai ồn ào, cố tình lật dở.

 

Chỉ ước nước mắt không cần ai dỗ, vẫn tự biết nén những tủi thân…

 

Lạc Hi

 

Tin cùng loại

Cập nhật mới