Quá khứ không phải là thứ có thể chối bỏ, và nỗi buồn là thứ khó có thể quên đi...

Ngồi trước thềm cửa, gió hiu hiu lùa qua từng ngóc ngách của tâm hồn, khẽ lay nhẹ những tâm thức cũ kỹ đã ngủ quên vào những ngày mưa gió đã đi trước. Bàn tay khẳng khiu vươn mình ra trước gió, ôm lấy một khoảng trời bé nhỏ cho riêng mình, cầm, nắm và rồi là bám víu đến mức khô cằn và kiệt quệ. Gió trót lòng làm xót làn da mỏng manh dễ vỡ đó, hằn lại trên tay những vết xước trầy dù bé nhỏ nhưng lại đau đớn đến tột cùng. Không phải vì gió mạnh làm rát tay, mà là vì cũng vào một ngày có gió, đã có ai đó nỡ lòng làm rát buốt trái tim tôi. Để rồi in sâu, để rồi thành sẹo. Và để dấu xước đó trên đôi tay mãi mãi in dấu vào tâm hồn, vào trái tim và vào cả một cuộc đời còn đang mở rộng hướng về phía trước.

 

Những ngày mắt miên mải tìm cho mình một điểm tựa. Gió kia lại nổi, và mắt tôi lại buốt. Buốt đến nỗi cay nghẹn hóa thành nước, nhạt nhòa chảy xuống thành từng dòng, đơn có, đôi có. Không nhiều nhưng cũng đủ làm ướt nhầy cả một trang giấy trắng tôi đang cầm trên tay. Có khi nỗi đau chất chồng chẳng còn thực sự là một nỗi đau đúng nghĩa nữa. Mà chỉ là những vết sẹo in dấu qua ngang đời, để rồi những ngày quay về không lời hẹn khiến tôi chợt nhận ra cái gai trong lòng dường như đã ghim quá sâu, quá chặt vào trái tim. Thương tích sẽ lại lành, nhưng cái gai đó vĩnh viễn cũng không gỡ ra được.

 

Tôi biết ở phía trước con đường tôi đi luôn sẽ có một ai đó đứng chờ, một trạm dừng để tôi nghỉ lại. Nhưng khoảnh khắc đó, khi con người đã nắm giữ bình yên trong tay, tôi tin là, không mấy ai sẽ biết cách trân trọng. Bởi quá khứ không phải là thứ có thể chối bỏ, và nỗi buồn là khó có thể quên đi.

 

 

Cuộc đời ồn ào với nhiều sự tranh chấp và cấu xé giữa những con người, trắc trở với lắm thứ muộn phiền và dối trá. Nhớ nhớ-quên quên, chúng chẳng còn là những khái niệm thật rõ ràng. Tôi chỉ biết dù quên hay nhớ, sau những đêm thao thức một mình, mắt vô hồn ngước nhìn qua cửa sổ, tâm hồn chỉ còn giống như một cái thùng rỗng, thỉnh thoảng như bị cốc vài ba tiếng động đậy, đau đớn, rỗng tuếch và nhệch nhạt làm sao.

 

Tôi không biết cuộc đời mình mai này sẽ sáng chói hay tối tăm, nhưng những lúc như thế này, điều duy nhất tôi cần và nghĩ đến là một bàn tay, một bờ vai và một ai đó để dựa dẫm. Tôi không phải là kẻ yếu đuối, chỉ là tôi cần chúng để lấp đầy những khoảng hổng cô đơn trong lòng. Tôi vẫn có những con người thương yêu mình đấy chứ. Nhưng giữa những con người có tình, đâu phải rồi cũng có người sẽ hiểu? Và giữa những con người đã hiểu, nào có mấy ai chấp nhận dừng chân và bước đi cùng tôi?

 

Giữa trời gió mênh mang, một cái nhìn mộc mạc hướng về chân trời màu đỏ thẫm. Trời lại sẽ sắp mưa, và con người rồi lại sẽ trốn ru rú trong căn phòng ấm áp của mình. Chiếc đồng hồ trôi lặng lẽ qua từng giờ với tiếng tích tắc quen thuộc. Không gian đó vẫn bất động, vẫn một mình bộn bề cùng mớ công việc còn bỏ dở chưa xong. Và thời gian trôi...

 

...Cho đến khi mưa rơi xuống.

 

Mộc Yên Linh

 

Tin cùng loại

Cập nhật mới