Sai lầm lớn nhất hóa ra không phải là em yêu anh, mà là nghĩ rằng anh cũng sẽ yêu em...

Một cô gái trẻ như em, đầy nhiệt huyết như em, vui vẻ như em sẽ chẳng cần tới anh, người có thể cho em điểm tựa. Đơn giản vì em quá mạnh mẽ rồi, em không cần ai hết cũng có thể sống tốt, em sẽ mãi nghĩ như thế, sẽ mãi sống như thế cho đến một ngày em gặp anh.

 

Không biết do định mệnh hay do ông trời cố tình sắp đặt để em lại yêu và biết yêu. Sau hai lần đỗ vỡ trong tình yêu, người ta bỏ mặc em lại cho dù em có khóc lóc, có cầu xin trong vô vọng như thế nào. Em mặc định bọn con trai ấy mà, ai cũng như thế, sẽ chẳng có ai khác đâu. Từ đó em sợ yêu, không dám yêu và né tránh tất cả những người muốn đến bên em và em lại càng không bao giờ nghĩ rằng em sẽ có thể sẽ yêu nhưng là yêu đơn phương một người.

 

 

Anh- đến nhẹ nhàng và thật tình cờ, em để ý tới anh ngay lần đầu tiên gặp mặt, khi mà anh mới chỉ cất lên giọng nói, dường như em đã bị thu hút hoàn toàn. Cái giọng nói trầm ấm, giọng nói mà em luôn thấy ấm áp và an toàn nếu ở bên. Em thích những người đàn ông giọng trầm, không phải vì điều gì đơn giản vì nó khiến em cảm thấy vô cùng, vô cùng thoải mái. Ngoại hình của anh cũng chỉ ở mức ưa nhìn, anh có một công việc ổn định và điều đáng để em lưu tâm đó là anh có rất nhiều vệ tinh theo đuổi. Sẽ chỉ là chút ấn tượng về anh nếu như em chỉ gặp anh một lần duy nhất nhưng em lại gặp anh hai lần, ba lần và rất nhiều lần sau nữa vì anh làm cùng chỗ của em...

 

Dường như em có muốn tránh cũng không thể, tình cảm sau bao năm ngủ quên của em lại trỗi dậy, em lại khao khát muốn yêu, muốn được che chở. Nhưng thật khó khăn với em vì em lại là người mang tình cảm trước, chứ không phải anh. Trong suốt nhiều tháng sau đó em chỉ lặng lẽ quan sát, tìm hiểu và quan tâm về anh. Chuyện sẽ mãi chỉ dừng lại như thế nếu như không có chuyện anh chủ động tìm em nói chuyện, đầu tiên chỉ là những câu chuyện về công việc không đầu không cuối. Về sau thêm vài ba tin tán phét, dần dần mật độ nói chuyện giữa anh và em tăng lên, nhiều tới mức khiến em ngỡ rằng anh cũng sẽ yêu em...

 

Vào một ngày em nghĩ rằng em nên nói ra tình cảm của mình để không còn chỉ ngồi đó và hy vọng về hạnh phúc trong tương lai nữa, em thật sự muốn có hạnh phúc ấy. Đáp lại em là một câu trả lời bỏ ngỏ, nếu như trong tương lai em và anh đều chưa có người yêu thì chúng ta sẽ đến với nhau, nhưng nó không phải bây giờ. Em không buồn vì em biết em quá bình thường so với anh, so với những cô gái khác, em không là gì hết, anh là điều mà nhiều người mong ước. Em với anh vẫn nói chuyện nhưng không còn được thường xuyên như trước, em vẫn giữ tình cảm ấy trong lòng và chờ đợi...

 

 

Thời gian sau đó, mải mê với công việc cả em và anh đều không còn nói chuyện nữa, nghĩ rằng sẽ quên được nhau và đi tìm hạnh phúc mới nhưng khi em nói với anh rằng em sắp không làm ở đây nữa, anh sẽ không phải gặp em nữa, anh chỉ nói lại anh rất buồn nếu không được gặp em...

 

Điều đó khiến em suy nghĩ rất nhiều, em không trả lời chỉ lặng lẽ xa anh. Em muốn xem giữa anh và em thật sự là gì, là duyên nhất định sẽ gặp lại, là phận nhất định sẽ bên nhau. Ngày hôm nay thật sự em đã gặp lại anh sau hai năm xa cách nhưng có một việc rằng hoàn cảnh gặp nhau của chúng ta thật trớ trêu. Em gặp anh và vợ anh trong đám cưới của anh, chị ấy xinh đẹp và giỏi giang hơn em. Còn em thì đã giữ tình cảm ấy với anh trong suốt những năm dài đợi chờ anh đến bên em. Em không khóc vì em đủ mạnh mẽ để vượt qua, anh đã gặp em sau đó và nói với em rằng thật ra hồi đó anh đã yêu em nhưng chúng ta thật sự có duyên không phận...

 

Em mỉm cười và trở về với bộn bề công việc, không anh, không còn đợi chờ, em giờ đây bận đi tìm lại em và tìm cho em một người có thể đến bên em. Giá như anh đừng gieo vào lòng em bao hy vọng thì giờ em đã không phải đau...

 

Khánh Ly

 

Tin cùng loại

Cập nhật mới