Sẽ có người nắm tay em đi qua giông bão cuộc đời, mà không phải là anh...

Có những ngày mưa về trên phố, chợt nhói lòng, người có kịp níu tay người tìm chỗ trú mưa, hay chỉ mình mình cứ đứng mãi dưới cơn mưa rào đỏng đảnh, mặc kệ cho mưa xối xả tát nước vào mặt. Nhìn mưa mà khắc khoải cho những nhớ nhung đã tưởng chừng lùi vào quên lãng. Lại sống dậy ngỡ ngàng, nước mắt hoen nhòe mi, hoang hoải những kí ức vụn vỡ. Đưa tay hứng lấy, chỉ thấy mưa vô tình lọt qua những kẻ tay.Đem những cảm xúc thả vào trong mưa, thả vào bao nỗi nhớ.

 

 

Những ngày mưa về trên phố, người có kịp tìm chỗ trú mưa?

 

Ai đó từng nói "tuổi trẻ như một cơn mưa rào, dù ướt mưa nhưng ai cũng muốn được quay lại dưới cơn mưa ấy một lần nữa". Đó là những năm tháng đẹp nhất của một đời người vốn hạn hữu, nhưng có những khi ta đã sống hoài, sống phí cho những năm tháng ấy. Và người cũng vậy, người là tình đầu, nhưng bây giờ ta gọi là tình cũ, cũng là người bên ta trong khoảnh khắc đẹp nhất của đời người con gái. Người dạy ta cách yêu một người, người dạy ta nhiều bài học nhân tình, thế thái. Và ta cũng đã yêu người bằng nhiệt huyết của tuổi trẻ căng tràn sức sống. Ta cũng đã vẽ ra bao nhiêu bức tranh đẹp như những câu chuyện cổ mà mẹ vẫn thường hay kể mỗi lúc ta còn thơ bé. Thế nhưng rồi, người cũng ra đi, người bỏ mặc ta với nỗi đau mà chẳng dạy ta cách làm sao để quên một người.

 

Người là người dưng, rồi thành người quen, và bây giờ lại trở về người dưng đúng nghĩa. Một vòng luẩn quẩn đưa người đến với ta, rồi cũng đưa người đi xa ta, xa mãi. Bây giờ quay về thực tại lại là mình đơn côi, ôm lấy nỗi đau của ngày đã cũ. Người đã đi rồi, để lại một mình ta. Trong cơn mưa chiều giăng xuống, cũng chẳng còn ai nắm lấy tay ta đi tìm chỗ trú mưa. Ta đi qua mưa, đi qua những phố phường đông nghịt. Ai cũng hối hả với cuộc sống của mình, ta cũng hối hả với dòng đời xuôi ngược. Nhìn lại chặng đường đã qua, thấy mình vẫn còn quá nhiều thứ đã lỡ làng vụt mất. Người cũng là một phần tuổi trẻ của ta, ta mong được quay lại thời tuổi trẻ ấy, vì đó là lúc ta thấy bản thân căng tràn sức sống nhất với bao nhiêu mơ ước, bao nhiêu khát khao. Và ta cũng mong được quay lại cơn mưa rào ấy, để ta vẫn được gặp người, vẫn được yêu thương.

 

 

Sẽ có người nắm tay đưa em đi qua giông bão cuộc đời mà không phải là anh.

 

Thế nhưng...

 

Người ạ! Người là tình đầu, mà người ta vốn vẫn ví với những dấu chân trên bãi cát, bước nhẹ nhàng thôi, nhưng dấu chân ấy lại in hình rõ nét thật lâu. Thế nhưng, người ơi, sóng cứ mãi xô bờ, thì những dấu chân cũng phai mờ, cũng bị bồi đắp bởi cát của đại dương mênh mông rộng lớn. Và phải chăng, tình cảm cũng sẽ thế. Dấu chân người để lại trong tim ta, đến một ngày cũng sẽ bị lấp đầy bởi một tình yêu chân thật của một người đến sau yêu ta bằng cả trái tim. Và ta cũng sẽ quên đi những năm tháng khờ dại ấy, ta quên người, quên nỗi đau người để lại.

 

Ta sẽ yêu người khác không phải là người, sẽ làm mẹ của những đứa trẻ đáng yêu, sẽ làm vợ của một người chồng có bàn tay ấm áp, chăm sóc ta những ngày ta ốm, làm ta cười sau một ngày mệt nhoài vì cơm, áo, gạo tiền... Bàn tay người ấy sẽ nắm lấy tay ta đi tìm chỗ trú mưa khi mưa về bất chợt, bàn tay ấy sẽ nắm lấy ta ta cùng ta đi qua giông bão của cuộc đời mà không cần những lời hứa hẹn, những lời nói bay bổng không bao giờ trở thành hiện thực. Có phải thế không người?

 

CNHP

 

Tin cùng loại

Cập nhật mới