Tìm lại yêu thương

... Chỉ là tôi cảm thấy mình thật may mắn khi có một cô người yêu đúng như tôi mơ ước – một cô gái có mái tóc dài.

 

Khôi

 

Khác với nhiều cô gái có mái tóc đủ thứ hóa chất trên đầu, An của tôi có một mái tóc đen tự nhiên, dài đến mức chỉ cần ngửa đầu nhẹ ra phía sau, tóc sẽ chạm đất. Tôi thích nhất những ngày đông giá lạnh, được ôm cô ấy vào lòng. Lúc đó cô ấy sẽ xõa tóc ra phủ kín cả tấm lưng nhỏ bé của mình, từng sợi tóc trượt dài trên cánh tay tôi, chỉ cần dựa đầu vào vai cô ấy, tôi cũng có thể cảm thấy vị ngọt ngào, ấm áp của tình yêu.

 

Chúng tôi có một trò chơi với mái tóc của An. Đó là thay vì dùng khăn len, mỗi khi tôi và An ngồi bên nhau, chúng tôi sẽ dùng mái tóc dài ấy để quấn quanh cổ cả hai người. Trông có vẻ kì dị, nhưng quả thật làm như vậy rất ấm, lại còn thú vị nữa. 

 

- Nếu sau này, anh gặp một cô gái khác có mái tóc dài hơn em, lúc ấy anh có còn yêu em nữa không? – An ngồi trong lòng tôi, hai tay đan vào tay tôi để giữ ấm.

 

- Làm gì có cô gái nào đủ dũng cảm để nuôi một mái tóc dài thế này. Anh tin chắc thời nay không có. Mà nếu có thì cô ấy chắc sống ở rất lâu trong rừng sâu, biết đâu lại trở thành vợ của Tazan rồi. 

 

- Em hỏi nghiêm túc đấy! Vì anh từng nói anh chỉ yêu những cô gái có mái tóc dài… - An ngập ngừng – Nếu tóc em không còn dài nữa, anh có còn yêu em không?

 

- Sao hôm nay em toàn hỏi chuyện linh tinh vậy? Có ai nói gì với em sao?

 

- Không, không ai nói gì cả. Chỉ là em muốn biết. – An thả tay tôi ra, quay người lại ngước đầu lên nhìn tôi. 

 

Tôi biết cái miệng của phụ nữ có thể được khóa lại bằng nụ hôn, vòng tay ôm chặt An, tôi đặt lên môi cô ấy một nụ hôn dài, và quả nhiên cô ấy không hỏi thêm gì nữa. Thật ra không phải tôi không muốn trả lời câu hỏi của An, mà vì tôi chưa nghĩ đến việc sẽ yêu ai khác ngoài cô ấy. Tôi cũng chưa từng nghĩ có một ngày tóc cô ấy sẽ ngắn đi hay gặp được một người khác có mái tóc dài hơn tóc của An. Nhưng giờ phút này, tôi không có câu trả lời.

 

An

 

Thời gian gần đây không hiểu sao tôi bị rụng tóc rất nhiều. Ban đầu tôi nghĩ lý do là vì tôi mới đổi loại dầu gội mới không hợp nên gặp tác dụng phụ. Nhưng khi trở lại dầu gội cũ, tóc của tôi vẫn không ngừng rụng. Nhiều lúc sáng sớm tỉnh dậy, nhìn trên gối và giường mình có rất nhiều tóc, tôi có phần hoảng sợ. Nhưng tôi không thể nói với Khôi được, tôi sợ sẽ làm anh ấy lo lắng. Tôi cũng có mua thuốc về uống, nhưng mọi việc không khả quan lắm, tóc vẫn rụng và tôi còn có hiện tượng chóng mặt bất thình lình.

 

 

Hôm nay tôi giấu Khôi, một mình đến bệnh viện. Từ nhỏ tôi đã không thích cái mùi đặc thuốc sát trùng ở bệnh viện. Mùa đông, bước qua những hành lang chỉ toàn màu trắng, cảm giác cô đơn và lạnh lẽo vô cùng, tôi không thích như vậy chút nào. Sau khi làm xong thủ tục và một số xét nghiệm đơn giản, vị bác sĩ già mời tôi vào phòng của ông ấy. Tôi thật sự cảm thấy lo lắng, cứ nghĩ biết đâu mình mắc phải một căn bệnh không có thuốc chữa, hoặc sẽ ra đi khi còn quá trẻ… tôi lắc mạnh đầu để gạt những ý nghĩ ngớ ngẩn, có chút rụt rè mở cửa bước vào phòng bác sĩ.

 

- Chào bác sĩ, không biết bệnh tình của cháu thế nào ạ?

 

Vị bác sĩ có khuôn mặt phúc hậu cau mày, nhìn kỹ tôi một lúc rồi thở dài lại càng khiến tôi lo lắng hơn. Lúc tôi đã ngồi không yên và định hỏi thêm lần nữa thì ông ấy mới lên tiếng:

 

- Thiếu máu do thiếu sắt là một trong những căn bệnh có biểu hiện là rụng tóc. Đây là dạng phổ biến nhất của bệnh thiếu máu, xảy ra khi hàm lượng sắt trong cơ thể quá thấp, do ăn uống kém, mất máu hoặc có vấn đề trong quá trình hấp thụ sắt. Dù tôi không biết cuộc sống hiện tại của cháu như thế nào, nhưng hãy chăm sóc bản thân mình tốt hơn nữa. – Vị bác sĩ lại nhìn một lượt trên khuôn mặt tôi – Và tôi khuyên cháu nên cắt bớt tóc, vì một phần nguyên nhân có thể do mái tóc của cháu lấy đi quá nhiều chất dinh dưỡng từ phần ăn ít ỏi cháu nạp vào cơ thể. Cũng là để tiện cho việc điều trị, cháu không nên buộc hay bối tóc thường xuyên, chính vì thế tôi nghĩ cháu nên để tóc ngắn…

 

- Không cắt không được sao bác sĩ? – Tôi lo lắng ngắt lời ông ấy.

 

- Nếu thế thì hiện tượng rụng tóc sẽ vẫn còn và lượng tóc rụng sẽ nhiều hơn. Dĩ nhiên điều này cũng không có lợi cho việc điều trị. Có ai trong gia đình cháu bị rụng tóc thường xuyên không?

 

- Có bố của cháu thưa bác sĩ.

 

- Vậy thì một phần có thể do di truyền. Nhưng tốt nhất cháu vẫn nên để tóc ngắn. Hãy suy nghĩ thật kỹ, giờ tôi sẽ kê đơn thuốc trong một tuần, sau một tuần quay lại để kiểm tra tình hình sức khỏe.

Tôi cúi chào vị bác sĩ phúc hậu, mở cửa bước ra mà cảm thấy toàn bộ cơ thể như không còn chút sức lực nào.

 

Chưa bao giờ tôi tưởng tượng được mình sẽ có ngày này. Thật ra giờ phút này, điều tôi nghĩ đến nhiều nhất là tình yêu của mình, tôi nghĩ đến Khôi. Tôi chỉ là một cô gái tầm thường, không học cao, không giàu có, không tài năng… Tôi cũng không xinh đẹp, điều duy nhất khiến tôi nổi bật và có lẽ khiến Khôi yêu tôi chính là mái tóc này. Nhưng thứ đẹp đẽ nhất của tôi giờ cũng phải cắt bỏ thì làm sao tôi giữ được tình yêu của mình đây? Bước qua những dãy hành lang trắng tinh, nước mắt tôi cứ thế dàn đều khắp mặt. Tôi đang khóc cho số phận cay nghiệt của mình.

 

Anh có thật sự yêu em không?

 

Đó là điều An muốn hỏi Khôi. Đã ba ngày cô không gặp anh, cô sợ khi anh vuốt tóc cô rồi phát hiện tóc cô bị rụng, anh sẽ sợ hãi mà rời xa cô. Nhưng đôi lúc cô nghĩ, nếu anh chọn cô chỉ vì cô có mái tóc dài thì khi cô không còn để tóc dài nữa, anh sẽ hết yêu cô sao? 

 

Đôi khi con người ta buộc phải tự tạo ra những thử thách trong tình yêu để biết được đâu mới là tình yêu thật sự. An không muốn sự thử thách. Nhưng dường như ông trời không cho phép cô có một chuyện tình bình yên, ông ấy tạo ra sóng gió bằng cách bắt cô tự động phải thử thách chính tình yêu của mình dù không hề muốn. Cô sẽ thử.

 

An bước vào tiệm cắt tóc, nhẹ nhàng tháo kẹp, xõa tóc ra. Chị chủ tiệm vừa nhìn thấy mái tóc của cô đã tỏ ánh mắt trầm trồ khen ngợi. Chị ta sẽ đích thân cắt tóc cho An chứ không để những người thợ học việc làm điều ấy. Nhưng trước khi cắt, chị ta hỏi An một câu khiến tim cô đau nhói:

 

- Em cắt đi mái tóc đẹp thế này, người yêu em không ý kiến gì sao?

 

An không trả lời, chỉ lắc đầu nhẹ rồi cụp hai hàng mi để che những giọt nước mắt đã bắt đầu ngân ngấn. Mười lăm phút sau, An mở mắt ra, lấy hết can đảm nhìn thẳng vào gương. Trong gương là một cô gái tóc ngắn ngang vai, khuôn mặt nhợt nhạt và nước mắt bắt đầu rơi xuống không thể kiểm soát. Mọi người xung quanh đều không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng không ai dám hỏi thăm. An cúi chào chủ tiệm, trên tay là chiếc túi đựng đoạn tóc dài đã bị cắt. Chị chủ tiệm có ý muốn mua lại đoạn tóc ấy với giá cao, nhưng An không đồng ý, cô nói sẽ giữ lại làm kỷ niệm. Lúc mở cửa tiệm bước ra ngoài, cô còn nghe tiếng chị chủ tiệm thở dài: Đau khổ đến mức phải cắt tóc thì còn giữ lại quá khứ làm gì cơ chứ?

 

Ai cũng hiểu, chỉ có một người chưa hiểu

 

Người ta nghĩ, khi một người con gái cắt đi mái tóc dài của mình, mà lại còn tỏ ra đau khổ thì có nghĩ là muốn cắt đứt một mối tình hoặc cắt đi đoạn quá khứ tình yêu gây nhiều tổn thương. Nhưng với An, cắt tóc là để sẵn sàn chấp nhận việc rời xa của Khôi, chấp nhận đoạn quá khứ tình yêu đầy tổn thương.

 

Một buổi chiều mùa đông nắng nhạt, gió nhạt và cuộc sống xung quanh cũng có phần tẻ nhạt, An hẹn gặp Khôi ở nơi quen thuộc của hai người. Cô quàng khăn len, đội mũ len giấu đi mái tóc ngắn. 

 

 

 

Khôi gửi xe, đẩy cửa bước vào quán. Góc quán quen thuộc với người yêu, Khôi nghĩ chỉ cần thêm một tách café nữa là tuyệt vời nhất. Anh ngồi xuống, nháy mắt ra hiệu với cậu phục phụ vụ ý muốn nói “vẫn như cũ”. Khôi nhìn An bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương và nhung nhớ, anh thật sự muốn ôm lấy cô và vuốt mái tóc đen dài của cô. 

 

- Khôi à… anh yêu em vì điều gì nhất?

 

- Sao tự dưng em hỏi anh như vậy? Đã có chuyện gì xảy ra sao?

 

- Chưa có. Nhưng anh trả lời em được không? Em muốn biết đáp án. 

 

- Anh… - Khôi lúng túng không biết phải trả lời thế nào.

 

- Là mái tóc phải không?

 

Nhân viên phục vụ đặt tách café xuống bàn làm cắt ngang câu chuyện của hai người. Một không khí căng thẳng xuất hiện trong khoảng thời gian ngắn. Nhưng rồi Khôi không biết phải làm sao khi nhân viên phục vụ đã đi, anh theo quán tính muốn cho qua chuyện nên gật đầu.

 

- Ừ. Phải!

 

- Vậy nếu em để tóc ngắn… anh còn yêu em nhiều nữa không?

 

- Dạo này em lạ quá, cứ toàn hỏi những câu ngớ ngẩn! Có chuyện gì muốn nói thì nói thẳng ra, anh không thích em vòng vo kiểu này đâu.

Trên môi An thoáng nở một nụ cười chua chát. Cô im lặng, đặt một chiếc hộp lên bàn, thản nhiên đáp:

 

- Mái tóc dài anh yêu thích giờ đang ở trong này. Nó là thứ anh yêu nhất, em tặng anh, hãy coi như đây là món quà chia tay đẹp đẽ nhất mà em để lại cho anh. Hãy giữ nó đến khi anh tìm được một cô gái tóc dài khác thay em ở bên anh. – Nước mắt cô bắt đầu tràn ra nơi khóe mắt – Em đi đây! Chúc anh tìm được tình yêu thật sự.

 

An chạy nhanh ra khỏi quán, bỏ mặc một người đang tròn mắt không hiểu mình vừa được nghe cái gì, chỉ cảm thấy mọi thứ đang rối tung lên. 

 

Ai cũng biết sự kết thúc của yêu thương chỉ được đi đến hai con đường, hoặc là yêu thương, hoặc là chia tay. Nếu con người ta tiếp tục cùng nhau bước tiếp trên chặng đường đời thì có nghĩa là yêu thương được kết thúc bằng yêu thương. Nhưng nếu cắt đứt sợi dây gắn kết khi còn chưa đến đích thì có nghĩa là yêu thương kết thúc bằng chia tay. Lý thuyết đơn giản là vậy, nhưng có một người con trai chưa chịu hiểu, anh vẫn còn chết lặng ngồi cạnh chiếc hộp nhỏ, bên trong là mái tóc đen dài mà anh đã từng nói rất yêu nó. Ngày đông trải dài trên từng con phố nhỏ, sự im lặng không tiếng ồn khiến con người ta cảm thấy bình yên, nhưng sự im lặng của một con tim lại chính là một nỗi đau đớn lớn đến nỗi không thể thốt nên lời.

 

Khôi

 

Tôi về nhà lúc 11 giờ đêm, tôi biết trong người mình đang có men rượu, nhưng sao không thể say. Tôi bị sốc, mọi thứ đến với tôi quá nhanh nên khiến tôi bị ngộp. An nói chia tay tôi chỉ vì tôi yêu mái tóc của cô ấy, nhưng cô ấy đâu biết nếu cuộc sống của tôi thiếu cô ấy thì có hàng ngàn cô gái tóc dài đứng trước mặt tôi, tôi cũng sẽ trở nên mù lòa mà không thấy ai cả. Tôi bấm số gọi nhiều lần cho An, nhưng cô ấy đã tắt máy. Đến phòng của cô ấy thì cửa khóa. Tôi cũng gọi điện cho vài người bạn thân thiết với An, nhưng không một ai biết cô ấy đang ở đâu. Tôi đến phát điên mất thôi!

 

Ném chiếc hộp lên bàn, tôi thả mình xuống giường một cách mệt mỏi. Mà không, tôi thật sự cảm thấy mệt mỏi và tôi cũng không hiểu mình đang nghĩ gì nữa. Có phải lỗi là đều ở tôi mà ra? Vì tôi chưa bao giờ nói lý do nào khác ngoài lý do vì tóc cô ấy đẹp nên tôi yêu cô ấy? Phụ nữ đôi khi phức tạp quá mức, họ cứ loay hoay bắt cái đuôi hạnh phúc của mình và đặt ra rất nhiều câu hỏi khó cho đối phương. Trong khi họ thừa biết tình yêu thật sự không chỉ bắt nguồn từ vẻ đẹp bên ngoài, nhưng nếu người yêu họ khen và yêu vẻ bề ngoài của họ, họ sẽ lại lo lắng và nghĩ đó không phải tình yêu thật sự. 

 

Nếu trên đời này không cần tình yêu mà vẫn sống được, tôi thà vứt quách cái thứ gọi là tình yêu, cái vật gọi là người yêu để mà sống cho thoải mái. Nhưng… đã quá trễ. Tình yêu là khu vườn mà khi con người ta bước vào rồi thì không còn đường ra nữa, người yêu chính là một đóa hoa bắt mắt nhất trong vô số loài hoa khác.

 

Nếu bảo tôi so sánh An với một loài hoa, tôi sẽ chỉ cho mọi người thấy cô ấy là một đồng cải lớn phủ kín cả trái tim tôi. Cải không đậm hương, sắc không nổi bật… nhưng ai đã bước vào một lần thì chỉ muốn ở lại bên đồng cải ấy suốt đời.

 

Vậy mà giờ đây, đồng cải của tôi đang đẩy tôi ra, đang khép mình lại với những nỗi sợ hãi viển vông, những suy nghĩ tầm thường. Cô ấy nghĩ tình yêu tôi dành cho cô ấy là thứ gì? Nhất định tôi phải cho cô ấy biết những gì cô ấy muốn biết và cũng sẽ nói cho cô ấy hiểu những gì tôi muốn cô ấy phải hiểu.

 

Khôi lên chuyến xe 6 giờ sáng về Hải Phòng. Một người bạn làm cùng công ty với An cho anh biết cô đã xin nghỉ phép để về quê dưỡng bệnh, nhưng không ai biết cô bị bệnh gì. Nghe xong, Khôi lo lắng chạy ngay ra bến xe để bắt chuyến sớm nhất có thể.

 

Đây là lần đầu tiên anh đến nhà cô, mà lại còn đến trong một trường hợp trớ trêu như thế này. Xin địa chỉ nhà An từ người bạn học chung cấp ba với cô, anh quyết tâm phải tìm bằng được cô dù cô đang ở bất cứ nơi đâu. Nhưng khi đứng trước cổng nhà An, Khôi lại không dám bấm chuông cửa. Anh ngần ngại đưa tay lên rồi lại bỏ xuống. Phải đến chục lần như vậy cho đến khi nghe tiếng đằng hắng phía sau lưng, Khôi giật mình quay lại. Đó là một người đàn ông có một mái tóc chỉ vẻn vẹn vài sợi mỏng manh.

 

- Cậu là ai? Làm gì mà đứng trước nhà tôi thế này?

 

- Dạ… dạ… Cháu là bạn trai của con gái chủ nhà này. – Khôi đành nói thật, nhưng nói xong mới biết người đàn ông đứng trước mặt anh có thể chính là ông bố vĩ đại mà An vẫn thường kể cho anh nghe.

 

- Cậu đừng có mà cà chớn! Con gái tôi có bạn trai ở Hà Nội rồi, mọc đâu ra một thằng bạn trai đứng trước cửa lén lút như ăn trộm thế này! Đi chỗ khác mà lừa đảo!

 

Khôi đang bối rối không biết nói sao thì cổng nhà mở ra, người vừa mở cổng chính là An – người yêu của anh.

 

Khôi mừng rỡ ôm chầm lấy An giống như anh xa cách cô lâu lắm giờ mới được gặp lại. Họ cứ ôm nhau như thế cho đến khi người đàn ông kia giả vờ ho vài tiếng rồi đi vào nhà.

 

 

 

An kể cho Khôi nghe tất cả sự việc, kể cả chuyện cô nghĩ anh không thật sự yêu cô mà chỉ cần mái tóc dài của cô. Nghe xong, anh chỉ cười một cách vô duyên. Thật ra câu chuyện đi khám bác sĩ An kể khiến Khôi nhớ đến mái tóc vài sợi của bố An, anh cũng gật gù tỏ vẻ thấu hiểu cái nguyên nhân di truyền. Cho đến khi An phải bật khóc vì tủi thân trước sự cười đùa của khôi, anh mới nhẹ nhàng ngồi sát bên cạnh cô, đưa tay lấy chiếc mũ len trên đầu cô xuống.

 

- Anh từng nói với em anh yêu mái tóc đen dài của em đúng không? – Đợi lúc An gật đầu, Khôi nói tiếp – Nhưng anh chưa từng nói nếu tóc em không dài nữa, anh sẽ chia tay em đúng không?

 

- Đúng, nhưng chẳng phải anh chỉ cần một cô bạn gái có mái tóc dài thôi sao?

 

- Lúc anh nói vậy là vì em chính là bạn gái của anh, em có mái tóc dài và vì anh yêu em, anh thật sự yêu em nhiều lắm. Anh muốn em hiểu rằng em có điều đặc biệt mà không phải cô gái nào trên đời này cũng có được, điều đặc biệt ấy khiến trái tim anh bị nắm giữ. Và anh muốn em biết, điều đặc biệt ấy không phải là mái tóc dài của em mà chính là con người em, tâm hồn của em… Hiểu anh nói gì không An? – Khôi đặt tay lên mái tóc ngắn ngang vai của An, vẫn vuốt nhẹ nhàng như hồi tóc cô còn dài.

 

Thả lỏng cơ thể, An dựa đầu vào ngực Khôi rồi để anh vòng tay ôm lấy bờ vai gầy. Giờ thì cô đã có được đáp án cho câu hỏi bấy lâu nay. Có lẽ cô và tình yêu của cô đã vượt qua được thử thách của ông trời, giờ đây giữa anh và cô sẽ được gắn kết bền chặt hơn bằng hai chữ “định mệnh”. Và cô cũng muốn Khôi biết anh chính là điều đặc biệt nhất trong cuộc đời cô.

 

Bên bờ sông, một chiều đông lặng gió.

 

 

Tin cùng loại

Cập nhật mới