Tôi kể bà nghe...!

Tôi kể bà nghe...
Lũ trẻ bây giờ yêu nhau buồn cười lắm!
Chúng mình bên nhau cả đời chưa chán, vẫn mong thời gian kéo dài mãi để được bên nhau,
Chúng nó bên nhau tính tháng, tính ngày.

Tôi kể bà nghe...
Lũ trẻ bây giờ yêu nhau lạ lắm thay.
Thời chúng mình, cái nắm tay cũng còn bỡ ngỡ,
Chúng nó thì nhận lời hôm trước, hôm sau đã đưa nhau lên giường,
Làm cái chuyện động trời kia!

Tôi kể bà nghe...
Chẳng biết tôi với bà đã quá lạc hậu hay không,
Hay là vì lũ trẻ bây giờ học đòi tân thời.
Chúng nó nghĩ yêu là phải dâng hiến tất cả,
Thế là mặc sức cho đi mà chẳng nghĩ đến nỗi lòng cha mẹ, họ hàng..



Tôi kể bà nghe...

Ngày xưa chúng mình tìm hiểu nhau đứng đắn, đàng hoàng,
Bây giờ lũ trẻ mặt còn búng ra sữa đã học đòi yêu đương dấm dúi,
Điện thoại tân thời, áo quần cũn cỡn, xe số xe ga...Chúng nó đưa nhau vào bờ, vào bụi...
Chẳng ra thể thống gì!

Tôi kể bà nghe...

Lũ trẻ bây giờ yêu nhau kỳ lạ lắm.
Chúng nó bảo yêu mãi mãi, yêu hết mình, 
mà chẳng có bao nhiêu đôi đi được với nhau đến cuối con đường.
Chúng nó lướt qua cuộc đời nhau như chẳng là gì của nhau,
Biến "Tình yêu" thiêng liêng thành cái định nghĩa hết sức tầm thường...

Tôi kể bà nghe...

Tôi với bà vấn vương cái tình cái nghĩa
Hơn sáu chục năm trời mà thấy vẫn còn chưa đủ...
Lũ trẻ bây giờ chán rồi bỏ nhau, thất tình khóc xong rồi ngủ,
Sáng mai tỉnh dậy lại khẳng khái rêu rao :"Tìm một người khác tốt đẹp hơn"


 

Tôi kể bà nghe...
Ngày xưa chúng mình cứ phải băn khoăn cân nhắc bên hiếu, bên nghĩa, bên tình sao cho vẹn tròn.
Bây giờ chúng nó nhắm mắt đưa chân mà chẳng một lần nhìn lại,
Chúng nó cứ mù quáng buông mình trôi đi mãi
Chẳng biết đâu mới là giới hạn, để dừng lại cho những tháng ngày sau...để rồi hối hận không nguôi.

Tôi kể bà nghe...
Tuy chúng mình già nhưng chẳng yếu lắm đâu!
Trái tim tôi với bà vẫn cùng nhau đập nhịp yêu thương, 
Lũ trẻ bây giờ trao cho nhau trái tim đã bao lần vụn vỡ...
Rồi chúng nó than thở, đau khổ tại vì đâu?

Tôi kể bà nghe...
Tại vì chúng nó không biết trân trọng khi ở bên nhau!
Ở thời của chúng mình, cái gì vỡ thì cùng nhau hàn gắn,
Chúng nó thích tân tiến, chúng nó dễ dàng vứt đi những điều xưa cũ đi để chạy theo cái mới...
Nên chúng nó chẳng giữ được điều gì bền vững vượt thời gian...

Tôi kể bà nghe...
Ông cha ta có câu:
"Dẫu cho chẳng có bạc vàng,
Bên anh chỉ có mình nàng, anh vui!
Người ta sống ở trên đời,
Quý nhân, trọng nghĩa, là người an yên"

Trích bức thư ông cụ 86 tuổi gửi cho vợ yêu của mình!

Sưu tầm

Tin cùng loại

Cập nhật mới