Khóc chưa hẳn đã là đau...

Có nhiều người nói lúc chia tay rồi thì niềm đau lớn nhất chính là những giọt nước mắt chảy dài. Nhưng... KHÔNG... Còn khóc được thì hẳn là còn hạnh phúc..còn chưa đau...Nhiều người sẽ nghĩ nực cười lắm phải ko? Nhưng vốn dĩ không phải như vậy, con người chúng ta còn khóc được thì hóa ra bản thân vẫn chưa đạt đến đỉnh điểm của nỗi đau, vẫn có thể dùng nước mắt mà cuốn trôi đi mọi uất ức mọi muộn phiền trong lòng, là vẫn có thể cảm giác được cái nhẹ lòng sau khi khóc xong. Chỉ cần có người nghe và có một bờ vai để dựa vào để cho những giọt nước mắt nóng hổi ấy lăn dài trên gò má. "Ting"... búng tay một cái... vậy là xong rồi... sẽ thấy ít đau đi một tí... dần dần chỉ cần vài ngày thì sẽ cảm thấy vết thương sâu ấy một phần nào đó đã được nước mắt lấp đầy đi một tí.

 

Nhưng còn cái cảm giác đau đến đến mức chỉ thấy nó nghẹn nghẹn nơi cổ họng thì lại khác lắm. Nó ở đó, khẽ núp đâu đó trong bóng tối khoanh tay đứng nhìn và môi nhếch lên chầu chực khi chúng ta ngã quỵ sẽ ồ tới mà nuốt lấy chúng ta trong cái đau khổ vô hình ấy. Cái cảm giác ấy... nó đau đớn gấp trăm ngàn lần so với việc chúng ta trượt chân trên một bãi đá và chảy máu..vì vốn dĩ vết thương kia có lẽ lành lại ngày một ngày hai nhưng cái đau bởi những lời nói bởi những yêu thương nó ngự trị lâu hơn hẳn và sức mạnh của nó tính bằng tấn chứ không phải bằng kí lô.

 

 

Chúng ta cứ mãi bế tắc loay hoay trong cái mê cung chỉ với một câu hỏi duy nhất "làm sao để con tim bình thường lại, làm sao để không thấy đau nữa" khi mà cái nỗi đau ấy kéo dài dai dẳng. Bản thân chúng ta như một trò vui cho bà hoàng "Đau Đớn" gặm nhắm bào mòn mỗi ngày mà không biết cách nào thoát khỏi chính nó. Vị thần thời gian cứ lượn lờ ở đâu đó quanh đây nhưng không đủ sức mạnh để đưa chúng ta ra khỏi nơi ấy..Vị thần cơ hội mang đến cho chúng ta những con người tưởng chừng như có thể hàn gắn và chấm dứt được vết thương sâu thẳm đấy nhưng cái ngai vàng của nỗi đau quá lớn. Nó ung dung đắc ý ngồi nhìn xem bao nhiêu vị thần diễn trò mua vui.. Rồi sau đó dậy lên một con sóng đánh úp đi tất cả, để bản thân chúng ta bơ vơ với chính nó! Không khóc được đau lắm, khóc không được khổ lắm. Nỗi nhớ với cái đau cộng dồn khiến bản thân như điên như con thú... cứ phải gượng lên mà cười khi trong lòng cứ như có một tấn sắt đè lên trên lồng ngực khiến chúng ta khó thở, nghẹn nghẹn nơi cổ họng mà không thể trào trực thành nước mắt.

 

Thế nên mới biết hóa ra khi con người còn có thể khóc thì hóa ra vẫn còn lối thoát cho bản thân mình... là vẫn còn có thể để nỗi đau tan đi bằng nước mắt. Chứ còn đau không thể khóc, chỉ có thể nghe bản thân gào thét trong cái mê cung ấy hóa ra mới là điều cùng cực tồi tệ nhất trên đời!

 

Ớt Không Cay

 

Tin cùng loại

Cập nhật mới