Yêu anh có dễ đâu? (Kỳ I)

Trâm túm tên bạn đang hấp tấp chạy ra ngoài, hỏi qua quýt tình hình xảy ra trong lớp khi cô “lỡ” ngủ nướng thêm vài phút mà trốn mất một tiết học. Đen đủi nhất đây còn là môn mới, không biết con Hạnh có điểm danh cho cô trót lọt không.
 
- Có điểm danh hộ được đâu, mày chết chắc rồi! Thầy này trẻ mà ghê lắm, dạy cũng được, tính cũng hài hước mà sao lại thế nhỉ?
 
Tên bạn vừa vội vội vàng vàng chạy ra canteen vừa nhìn đồng hồ. Trong phút chốc Trâm có ý định tự tát vào mặt mình vài cái vì tội không có tinh thần tự giác, lếch thếch lết xác vào lớp chờ đến chuông reo tiết mới sẽ tự mình đứng lên tự kiểm điểm. Bạn bè nháy nháy cô tỏ ý thông cảm, riêng Hạnh thì thầm thì với nó rằng tuy hơi khổ sở chuyện giờ giấc một chút nhưng thầy đẹp trai, tính hay, môn Luật chuyên ngành này sẽ không nhàm chán chút nào.
 
- Nhưng là giảng viên mời à? Tôi đâu có nghe nói có thầy giáo trẻ đẹp trai nào ở cái khoa mình đâu?
 
- Ừ, mời hẳn Luật sư dạy đó mà, trường mình cũng ăn chơi phết.
 
- Tí nữa tôi lại phải diễn thôi, có gì phối hợp đấy nhé!
 
- Ừ biết rồi!
 
Thế là Trâm gỡ gỡ tóc xuống cho có vẻ rối rối, xóa sạch son môi vừa mới tô qua loa lúc ra khỏi nhà cho bợt bạt rồi nằm gục xuống bàn. Vừa lúc chuông báo hiệu vào lớp, tay Hạnh ra hiệu bên dưới ý nói thầy đã vào lớp. Trâm hít một hơi thật sâu rồi sau đó từ từ ngẩng mặt dậy.
 
- Thưa thầy…
 
Khuôn mặt thầy giáo trẻ này đúng là không thể chê vào đâu được, Trâm thầm đánh giá trong đầu. Tưởng những tên học giỏi thường không có nhan sắc âu chính là điều sai lầm nghiêm trọng. Tuy nhiên chỉ vài giây sau đó cô nhanh chóng lấy lại tinh thần và nhập vào vai diễn của mình.
 

Vị thầy giáo trẻ khi nhìn thấy cô đứng lên hơi sững lại đôi chút, rồi sau đó mỉm cười nghe cô từ từ nhẹ nhàng trình bày lý do nghỉ học tiết đầu.

 
Lạ lùng là Trâm có cảm giác ánh nhìn của thầy nhìn mình có chút khác khác. Tuy nhiên sau đó thầy lạnh lùng cắt ngang, để lại một mệnh lệnh, Trâm sẽ phải ở lại cuối giờ để trình bày trực tiếp với thầy. Bầu không khí lặng yên, cả lớp đánh mắt sang Trâm với tia nhìn bày tỏ sự chia buồn sâu sắc rồi nhanh chóng lật giáo trình vì thầy đã bắt đầu giảng tiếp bài học.
 
Hạnh cúi đầu ra dấu tỏ ý bất lực, đưa sang một tin nhắn mà cô muốn đập đầu xuống đất. Môn này chỉ có ba trình, bị đánh dấu nghỉ một buổi thôi có nghĩa là từ giờ sống chết Trâm cũng phải đi đúng giờ và đầy đủ, đó là việc một đứa chuyên đi học muộn vì lý do muôn thuở không thể sửa đổi là bệnh ngủ dậy muộn như cô rất khó thực thi.
 
Nhỡ có đi muộn một buổi thôi là coi như xong đời.
 
Trâm thầm nhẩm tính trong đầu kịch bản để cuối giờ diễn lại cho thầy giáo trẻ kia nghe, như những lần cô đã trót lọt thoát tội dựa vào lòng trắc ẩn của các thầy cô khác. Chính vì phải động não nhiều nên bài học hôm nay Trâm hoàn toàn không có chữ nào vào đầu. Cũng không để ý cả lớp bình thường vẫn hay nói chuyện rôm rả hoặc làm việc riêng hay ăn quà vặt trong giờ, hôm nay lại say sưa chống cằm lắng nghe như nuốt từng chữ.
 
Sau khi cả lớp ra về hết, Hạnh mặc dù thương xót nán lại với cô được một lát, nhưng rồi cũng phải “nuốt nước mắt” té ra ghế đá ngoài sân trường ngồi đợi. Trâm xốc lại chiếc khăn to sụ, ho ho vài tiếng rồi tiến lên bàn giáo viên đối diện với vị thầy giáo trẻ đang ngồi chuyên chú gõ tanh tách trên laptop. Vẻ mặt của thầy không hiểu là đợi hay không đợi việc trình bày của cô, chỉ đến khi cô cất tiếng gọi mới chậm rãi quay ra.
 
- Không cần dài dòng, em là muốn tôi tha cho em lần đi học muộn này đúng không?
 
- Dạ, thưa thầy, thật ra em…
 
Bỗng dưng thầy đưa cho Trâm một chiếc khăn, khi cô không hiểu lý do bỗng dưng nhận được đáp án ngay lập tức, khiến cô ngã ngửa.
 
- Em lau son môi vội quá, bị dây xuống cằm kìa. Không ai nhắc em sao? Lần sau đừng nghĩ bày trò lừa tôi!
 
Khi Hạnh nhìn thấy Trâm thất thểu đi ra vội chạy lại gần, sau một hồi hỏi han mãi chẳng thấy cô bạn nói gì, cũng đành vỗ vỗ vai rồi ái ngại phóng xe về nhà. Trâm thì vừa đi vừa bần thần bởi đoạn cuối của cuộc đối thoại ngắn ngủi nhưng lấy đi vài năm tuổi thọ của cô, vị thầy giáo trẻ tuổi đẹp trai nhưng có xu hướng 4D (lập dị) kia khiến cô thật sự quá đỗi bất ngờ.
 
- Để về nhà tôi sẽ suy nghĩ xem, nếu vui thì tích điểm danh cho em, còn không thì em phải tự trách số mình xui rồi.
 
Chỉ một câu đó thôi khiến cho Trâm mơ hồ không hiểu mình đang nói chuyện với thầy giáo hay với người quen nữa. Giọng điệu vừa có chút đắc ý lại vừa có chút cười cợt khiến cô bất giác cảm thấy bị đẩy vào tình huống không rõ là nguy hiểm hay đã an toàn. Còn nữa, thái độ của thầy còn khác hẳn so với lúc cô đứng lên trình bày lý do đi muộn và lúc giảng bài. Đúng rồi, bây giờ nhìn thầy có vẻ “tiểu nhân” hơn.
 
Suốt cả chặng đường Trâm cứ luôn lẩm nhẩm cầu khấn cho tâm trạng thầy vui vẻ suốt ngày hôm nay và cả những ngày tiếp theo nữa để đứa vừa lười vừa biếng như cô có thể sống thoải mái và dễ thở hơn.
 
Mỗi tuần chỉ có một ngày học môn Luật chuyên ngành, lại học cả buổi 5 tiết nên nếu chiểu theo luật mà thầy đưa ra, đi học muộn quá 10 phút sẽ bị tính là vắng cả buổi. Thế nên cả lớp ai cũng sống chết đúng giờ, thậm chí ngay cả những đứa “chày bửa” nhất còn đột xuất đi học sớm. Trâm cũng không nằm ngoài cuộc chiến vô hình với cái lạnh buổi sáng sớm, mua thêm 2 cái đồng hồ báo thức để rồi cả quãng đường đến trường cứ chực gà gật mãi.
 
 
- Nghe nói thằng Việt nó đang đứng lớp môn Luật chuyên ngành lớp mày đúng không?
 
- Hả? Anh nói cái gì đấy?
 
- Thì thằng Việt bạn tao, nghe nó bảo đang dạy lớp mày đấy. Mày không nhớ nó à? Nó đến chơi mấy lần còn gì! Đùa chứ mày có bao giờ để ý đến ai.
 
Trâm giật bắn mình quay sang ông anh trai, não hoạt động một hồi mới hiểu anh trai quý hóa đang nhắc đến chuyện gì. Tâm trạng từ mệt mỏi ủ ê bỗng chốc tươi tỉnh hẳn. Trời có tuyệt đường sống của người bao giờ đâu. Bảo sao lúc “thầy” nhìn thấy cô lại sững sờ thế, bảo sao thầy lại nói cái câu “để xem tâm trạng tôi thế nào đã”, rõ ràng là kiểu của hội bạn anh cô vẫn thường nói. Thế mà cô lại không nhận ra. Xem quả đầu đất của cô, có bị phạt cũng đáng mà.
 
Hạnh tròn mắt nghe cô thuật lại toàn bộ câu chuyện, mồm không ngậm lại nổi. Cho đến khi cô huơ huơ tay ra trước mặt nó thì nhận được một cái đập vào đầu đau điếng.
 
- Mày là đồ đần hả? Đến bạn của anh trai mà còn không biết? Bảo sao thầy Việt phạt mày, phạt là đúng, là tao tao cũng phạt, còn phạt nặng hơn cho mày chết!
 
- Lẽ nào ổng nhỏ mọn vầy? Bạn anh tao có cả đống, sao tao nhớ hết được!
 
- Chống chế cái gì, đến nhà mấy lần có nghĩa là cũng thân phết rồi, tao còn mới đến nhà mày có một lần kìa, chơi với nhau 3 năm rồi! Mày đúng là dây thần kinh.
 
Trâm bần thần cả người, không ngờ việc mình không nhận ra "thầy" chính là bạn thân của anh trai mình lại là việc khiến người ta dè bỉu như thế. Thôi thì cứ cho là cô “có mắt không thấy thái sơn” đi, nhưng chuyện cũng đã rồi, làm lại đâu có được. Thế là cuối cùng bàn tới bàn lui hai đứa lắm “mưu mô” cũng chọn ra được phương án thích đáng. Đúng là phải chuộc lỗi thôi, cố “xun xoe” thầy vậy, dù sao thầy cũng là bạn thân của anh trai Trâm, dù gì cũng sẽ không làm khó cô, vụ điểm chác sau này cũng dễ bề tính toán hơn. Nghĩ vậy, Trâm hồ hởi tiến hành đủ các loại kế hoạch hành động để “lấy lòng” ông thầy khó tính.
 
- Cái gì? Sao lại phải mời nó đến ăn cơm? Mày có ý đồ gì?
 
- Thì đó, cải thiện quan hệ còn nới vụ điểm chác cho em, hơn nữa buổi học đầu tiên ấn tượng xấu quá mà. Được không mẹ?
 
- Ừ đúng rồi! Tùng, Việt nó là bạn con, cũng là thầy của em con, mời đến ăn bữa cơm cũng là lẽ thường mà!
 
Bữa cơm diễn ra trong không khí khá thoải mái. Khác hẳn với vẻ xầm xì, lãnh đạm trên lớp, cũng ngược hẳn lại với thái độ nghiêm túc đáng ghét khiến người khác vừa bực vừa sợ. Việt ngồi vào bàn ăn với biểu hiện hòa nhã và vui vẻ, liên tục chuyện trò với Tùng, lâu lâu còn đáp lại những câu hỏi han của bố mẹ Trâm, vừa hiểu biết rộng lại khá hài hước, khiến người nổi tiếng khắt khe như bố cô còn phải lúc thì gật gù lúc lại cười phá lên.
 
Suốt từ lúc Việt đặt chân tới nhà Trâm đã để ý đến cô bé đang ngồi trên sofa ôm gối, mắt tròn xoe chờ đợi hướng về phía cửa, thấy anh đi vào thì sáng rực lên rất đáng yêu. Tuy nhiên anh vẫn cứ giữ thái độ bình thường, Tùng giới thiệu về Trâm anh cũng chỉ gật đầu mỉm cười với cô, rồi sau đó nhanh chóng tìm cớ “chuồn”, ra thưa chuyện với bố mẹ cô.
 

Thế nên Trâm chờ đợi mãi cũng không thể chen mồm ra nói được một câu nào. Trong không gian sôi nổi ấy mà mọi chủ đề đều khiến cô thấy mù tịt. Việt thậm chí còn không thèm liếc mắt tới cô lần thứ hai. Kể cả việc bưng nước rót trà cô làm cho anh anh cũng chỉ nhẹ nhàng cảm ơn, rồi lại nhanh chóng quay sang trò chuyện với Tùng. Trâm ra hiệu với tên anh trai, Tùng vừa chuyển chủ đề sang chuyện học hành của cô em gái thì Việt lại gạt đi, lấy lý do đến nhà chơi không bàn chuyện học hành.

 
Trâm đành bất lực nhìn thời gian trôi đi mà không thể cứu vãn được tình hình. Quả này không thể nhờ vào quan hệ thân tình để giải quyết được rồi. Cả chuyện chuyên cần lần kết quả học tập cái môn luật chuyên ngành cực kỳ khó nhằn này, lẽ nào cô lại bất lực bỏ cuộc?
 
Không! Trường kỳ kháng chiến nhất định thắng lợi, để môn kinh dị này được kết quả “ngon” hơn mà không phải mài lưng ra học, Trâm phải tự “lăn vào bếp” rồi.
 
Bưng đĩa hoa quả đến bàn uống nước, Trâm nở nụ cười hết sức cầu hòa, đúng chuẩn một cô em gái đáng yêu đón tiếp bạn của anh trai.
 
- Dạ, em không biết là… thầy lại là bạn của anh em. Thôi thì em… xin lỗi thầy, cũng tại em không nhớ ra.
 
Lúc này Tùng phải ra ngoài có chút việc, Việt nhìn con bé vừa láu cá vừa giỏi “diễn”, cười thầm trong bụng. Vốn định trêu cô một chút thôi, ai dè lại phản ứng thái quá thế này. Mặc dù cô không nhớ anh nhưng anh thì quan sát cô rất tỉ mỉ. Đây là một cô gái mà nếu không có quan hệ gì sẽ đều tỏ ra lãnh đạm, lạnh nhạt, thậm chí còn chẳng để người ta vào mắt. Anh đến chơi nhà cô vài lần rồi, lần nào ánh mắt cô cũng chỉ mơ hồ lướt qua anh một chút, chào một câu rồi hoàn toàn phớt lờ tất cả.
 
Ban đầu anh cứ nghĩ tính cách cô là như thế, kiểu vô tâm của bọn trẻ bây giờ, kiểu lập dị của một đứa sống được chiều chuộng quen. Thế nhưng không phải, cô bé ấy rất đặc biệt, dường như có rất nhiều kiểu tính cách được ẩn chứa trong con người cô, dường như có những điều mà chỉ khi ở một mình hoặc ở cùng với những người đặc biệt thân thiết mới thể hiện ra ngoài.
 
Kỳ lạ là chỉ một vài lần giáp mặt ngắn ngủi, Việt đã có thói quen quan sát những hành động của cô gái ấy, rồi càng kỳ lạ hơn, anh cứ cẩn thận ghi lại trong đầu những thói quen của cô ấy mỗi khi bắt gặp. Ví dụ như cô ấy sẽ liên tục nhịp nhịp chân khi tắm cho con Sha và hát những bài hát mà anh nghe chẳng hiểu là tiếng gì, thi thoảng lại nghịch với cái tai vểnh của nó, thầm thì to nhỏ như trò chuyện. Ví dụ như là thi thoảng cô hay hất hết mái lên, buộc gọn để lộ toàn bộ gương mặt ngái ngủ lúc mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, thủng thẳng sửa soạn rồi bỗng dưng giật mình, buộc tóc túm túm lại rồi vội vàng lao thẳng đi đâu đó. Ví dụ như cũng đã có lần anh tình cờ nghe được cô nói chuyện điện thoại với bạn, vừa nói vừa khóc, ngắt quãng và nức nở, khiến người khác muốn lại gần ôm thật chặt an ủi. Ví dụ như là cô ấy sẽ cãi cọ ầm ĩ với anh trai nhưng rồi sau đó lại cẩn thận lôi hết áo sơ mi của anh ra là bằng hết, rồi mỉm cười treo lên mắc gọn gàng trong tủ đầy mãn nguyện.
 
Đó là cô gái có nụ cười rất xinh và đôi mắt rất sáng. Trâm không dễ dàng mỉm cười thật tươi trước mặt ai. Cô luôn có nhiều nụ cười, nhưng nụ cười chân thật nhất, chưa bao giờ cô dành cho anh. Cô ấy luôn biết cách quan tâm đến người khác, có điều cô không bao giờ thích thể hiện ra. Luôn để người ta nghĩ mình cứng đầu, lập dị, hời hợt và điên rồ. Luôn để người ta lảng tránh hoặc không muốn tiếp xúc.
 
Vì muốn cô chú ý đến mình hơn, Việt mới đề nghị đến làm giảng viên mời cho trường cô đang học. Anh cũng có thể coi là đạt được chút thành tích trong ngành luật khi tuổi còn trẻ nên dễ dàng nhận được sự đồng ý. Hành trình theo đuổi cô bé này gian nan đến nỗi, sau khi nhìn lại anh mới giật mình. Không ngờ anh lại có thể dành nhiều thời gian để quan tâm và muốn đến gần ai đó như vậy.
 
Nếu nói là thích thì có đúng không? Người ta có thể vì điều gì mà chỉ cần gặp một người trong vài lần đã nảy sinh một tình cảm đặc biệt như thế? Khi mà thậm chí còn chưa từng trò chuyện, chưa từng giao tiếp, thậm chí đối phương còn chưa biết mình là ai.
 
Nhưng quả thật, có những loại tình cảm như vậy đó.
 

Sau khi Trâm huơ huơ tay ngơ ngác vì thấy bộ dạng lơ đễnh của Việt, anh mỉm cười, chậm rãi cầm lên một miếng táo, bỏ vào miệng ăn ngon lành. Vẻ khó hiểu thể hiện trên khuôn mặt Trâm khiến anh càng cảm thấy miếng táo ngọt hơn. Cô đã không nhận ra anh, anh sẽ khiến cô không thể vui vẻ nổi mới được. Bỗng dưng mang trái tim anh đi rồi sau đó bỏ rơi anh trong thế giới của mình, thậm chí còn khoa trương hơn nữa là không hề nhớ mặt. Cô gái này quả thật là một cô gái kỳ lạ và cũng thú vị nhất trên đời.

 
Mãi khi Trâm định quay đi, trút một tiếng thở dài thườn thượt thì nghe thấy tiếng nói vọng đến nhỏ như tiếng gió, nhưng cũng đủ khiến người ta choáng váng. Để tiếp nhận cũng không phải chuyện dễ dàng, nhất là câu nói ấy lại chính là tình huống cô không ngờ đến nhất, cũng không kịp chuẩn bị để ứng phó nhất.
 
Việt lại mỉm cười, anh bỏ nốt miếng táo còn lại vào miệng, chầm chậm nhai rồi quan sát thái độ ngơ ngác đến tội nghiệp của cô gái trước mặt. Một vài phút trôi đi, anh lại chậm rãi nhắc lại.
 
- Thế nào? Yêu anh là điều gì nghe đáng sợ lắm sao?
 
Một tia sét đánh uỳnh xuống đầu Trâm, cô choáng váng nhìn người con trai chẳng biết phải xưng hô thế nào mới đúng trước mặt, chân nhũn ra như sắp không thể trụ vững. Một câu nói động trời thế này, trong hoàn cảnh thế này, với những mối quan hệ chồng chéo rắc rối thế này. Thử bảo có ai là không phát hoảng cho được?
 
(Còn tiếp)
 

Tin cùng loại

Cập nhật mới