Cô gái à, em yêu đi, được chứ?

Cô gái à! Hà Nội mùa này ngắn lắm! Mới đấy chớp mắt thôi đã gió mùa, mưa cuối và tiết trời cứ dần trở lạnh…

 

Em vội khoác lên mình chiếc khăn mỏng và tấm áo cardigan dài ôm trùm quá gối. Chẳng còn mấy nữa đâu những ngày nắng trong, những ngày dịu dàng thoảng hương hoa sữa, ngày gọi mời vị mùa nửa lửng lơ, nửa mơ hồ, cuốn cô gái là em gọn vào trong lòng mùa ấy!

 

Cô gái à! Hà Nội mùa này ngắn lắm! (Nguồn: bestie)

 

Vốn là mùa để yêu, mà mùa sao ngắn quá. Hay là… cô gái yêu đi. Thật đấy. Tôi chẳng đùa đâu. Yêu đi em, vì con tim đôi khi vốn rung động chẳng vì gì cả.

 

Yêu một ánh mắt.

 

Yêu một nụ cười.

 

Hay chỉ yêu vài câu nói vu vơ chạm nhẹ một miền xúc cảm.

 

Yêu thôi mà. Yêu gì cũng vậy. Cũng chỉ thế là đủ rồi. Đủ để yêu. Nên yêu thôi em. Sao em còn ngần ngừ trước mùa đang ngỏ?

 

Em bảo tôi rằng ngày chật lắm! Ngày chẳng bao giờ đủ để em vẫy vùng vì thế nên ngày cũng chẳng đủ chỗ để thêm tôi vào nữa. Dù tôi chỉ xin em ngót nghét vài giây…

 

Em vờ thật vờ đùa, nói tình yêu của tôi lớn quá, lớn hơn cả con tim em nên em chẳng thể cất vào, lớn hơn cả mái đầu em để đựng những nghĩ suy, lớn hơn cả chính em cho những màu nhung nhớ.

 

Tôi chỉ là lữ khách đứng ngắm em trong một buổi chiều dịu nắng (Nguồn: blogtruyen)

 

Em chỉ yêu những thứ nhỏ thôi, em thủ thỉ, như những thứ nhỏ xinh trong lòng Hà Nội… chứ tình yêu tôi lớn vậy, yêu em nhiều em chẳng trả nổi đâu bởi em chỉ mong một kiếp đời sau thanh thản, chẳng vấn vương nợ nần của trần gian kiếp trước.

 

Một ngày yêu, em thường dành để đặt ở nhiều góc nhỏ Hà thành, những con phố ngược xuôi cũ kỹ. Em dành tình yêu của mình cho những mảnh đời giản dị, cho cô công nhân lặng lẽ giữa đường, cho chú cắt tóc cặm cụi chiếc tông đơ dưới tán cây mát lạnh giữa trưa hè đượm nắng, cho bác xe ôm cười hiền vẫy em lúc rảo bước ngang qua, cho anh xích lô mướt mải mồ hôi dọc bờ hồ, cho chị hàng hoa thong dong bên hè vắng, cho bà cụ mù ngồi bên gánh hoa quả dầm trông vào người qua lại, cho em gái nhỏ nghiêng mũ đùa với nắng mai, cho anh nhạc công say sưa bên đường... chiếc mũ dư vài đồng tiền lẻ, cho đôi tình nhân xứ lạ kề vai phút xế chiều...

 

Nhiêu đấy thôi đã đủ cho một ngày em yêu vốn chẳng cần thêm hình bóng ai phụ họa. Còn tôi, tôi chỉ là lữ khách đứng ngắm em trong bức tranh kỳ diệu ấy một buổi chiều dịu nắng. Là em trong tranh thật hay em là thật. Sao tôi phân biệt được. Bởi trong cuộc đời cô gái, ngày yêu của em, nào khác đâu một bức họa mộng mơ…

 

Đôi lúc tôi vẫn chờ bước chân em thật khẽ, thật khẽ chuệnh choạng bước nhầm sang lối đời tôi. Lúc ấy, dù vội vàng hay được thêm vài giây ngắn ngủi, tôi sẽ thật nhanh… thật nhanh… cầm tay giữ em lại, chỉ một lần, cho hơi ấm tôi được bao bọc em giây lát. Rồi em sẽ bảo… tôi biết rằng rồi em sẽ bảo: “Thôi. Mùa nóng mà. Chật chội lắm. Em về nha.”

 

Nguồn Facebook Lê Di

Tin cùng loại

Cập nhật mới